Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 3317 - Chương 3317: Hắc Thủ Sau Màn

Chương 3317: Hắc thủ sau màn Chương 3317: Hắc thủ sau màn

Dịch: Độc Hành

Tư Lục và đám người không ngừng thi triển đại pháp lực, quét sạch chiến trường, sau đó bắt đầu chỉnh đốn tàn quân của Lô Vương.

Huyết mạch dòng chính Lô gia bị chọn lựa ra, lưu lại Phong Bạo Giới, làm bạn với yêu binh. Những kẻ phụ thuộc Lô gia, những họ tộc khác, vẫn có thể trọng dụng. Tư Lục hứa hẹn cho phép bọn họ gia nhập Yển Sơn Tư gia, tuy địa vị có kém hơn so với khi ở Lô gia, nhưng so với việc bỏ mạng, diệt tộc thì tốt hơn vạn lần. Nhờ vậy, y nhanh chóng thu phục được lòng người.

So với lúc Lô Vương suất quân xâm phạm, khí thế ngút trời, thì giờ đây bọn họ chỉ là lũ tàn binh bại tướng, chẳng còn chút uy phong nào nữa.

Lúc trước Thệ Mục và đám cường giả bị lợi ích thúc đẩy, giờ đây đều trở thành tù nhân dưới trướng, bị quản thúc nghiêm ngặt, không dám không dốc sức.

Nhìn lại, quả nhiên là một luồng thế lực không thể khinh thường. Mấy người Tư Lục mang theo chiến thắng trở về, chắc chắn sẽ khiến cho tàn quân Yển Vương và các thế lực phụ thuộc tâm phục khẩu phục. Thực lực của Yển Sơn Tư gia sẽ ngày càng lớn mạnh, ngoại trừ việc thiếu cường giả đỉnh cao tọa trấn, thì có lẽ cũng không kém cạnh thời kỳ cường thịnh là bao.

Mà cường giả đỉnh cao, e rằng chỉ có thể trông cậy vào Tần Tang.

Diệt sát Đại cung phụng và Lô Vương, chiến tích hiển hách có thể chấn nhiếp được một số kẻ, nhưng dù sao hắn cũng là người ngoài tộc, chỉ có thể lấy danh nghĩa là khách khanh trưởng lão, làm việc phải suy tính cẩn thận, có những quy củ không thể phá vỡ, quá mức tùy ý với Tư Lục cũng không phải là chuyện tốt. Vạn nhất gây nên bất mãn, để Ti Hoàng thừa cơ gây rối, e rằng lại là một phen phong ba huyết vũ, mà Lôi đàn lại không với tới.

Tư Lục không có dã tâm thay thế Ti Hoàng, mà Tần Tang cũng sẽ không ủng hộ gã làm vậy.

“Tần huynh, chúng ta xuất phát trước một bước!”

Tư Lục chỉnh đốn quân đội, tiếp quản pháp chu của Lô gia, ra lệnh cho tất cả tướng sĩ lên pháp chu, vận sức chờ đợi.

Tố Nữ và Chu Tước dẫn theo một nhóm cao thủ Phong Bạo Giới đi theo.

Tần Tang gật đầu, đang định lên tiếng, thần sắc bỗng nhiên khẽ động, nhìn về phía ngọn núi hoang vu nơi xa.

Trên ngọn núi hoang trống trải, gió cuốn mây bay, hào quang vạn đạo.

Đây là thiên tượng do thiên địa nguyên khí cuồn cuộn tạo thành, đồng thời còn kèm theo một loại thiên uy quen thuộc, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

“Thì ra là Huyễn Ngân...”

Tần Tang mỉm cười.

Trên ngọn núi hoang, Huyễn Ngân ngồi khoanh chân trên tảng đá, linh kiếm đặt ngang trên đầu gối, hai mắt nhắm nghiền.

Y đang độ kiếp, Kiếm nô ở phía xa hộ pháp cho y.

Hai người tuy không có danh phận sư đồ, nhưng tình cảm còn hơn cả sư đồ. Trong đại chiến vừa rồi, cả hai không ở hậu phương chủ trì pháp đàn, mà xông pha trận mạc, mài giũa kiếm đạo.

Cảm nhận của bọn họ trên chiến trường hoàn toàn khác với Tần Tang, nơi đó có vô số thần thông, bảo vật mà trước nay chưa từng gặp, có cơ hội được giao thủ với cường giả Luyện Hư kỳ, đối thủ có thực lực tương đương, thậm chí là mạnh hơn bọn họ nhiều vô số kể.

Tuy có lôi phù bảo vệ, nhưng bọn họ cũng không thể nào được che chở chu toàn mọi lúc mọi nơi, thường xuyên phải đối mặt với hiểm nguy. Loại tôi luyện này chính là thứ mà bọn họ mong muốn, trải qua chiến trận, kiếm đạo của Huyễn Ngân tiến bộ rất nhanh, không cần dựa vào Thanh linh khí cũng có thể đột phá bình cảnh!

Ở đây tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không phải là ít, Huyễn Ngân độ kiếp cũng không gây nên gợn sóng quá lớn.

Chỉ thấy tam tai lần lượt giáng xuống, đều bị kiếm quang của y chém tan, ngay cả Tâm Ma Kiếp dường như cũng không tạo thành trở ngại gì cho Huyễn Ngân. Tâm ý hóa kiếm, chém tan tâm ma, bước vào Hóa Thần cảnh!

Huyễn Ngân ngự kiếm bay lên không trung, kiếm quang tựa như rồng bay, ý khí ngút trời.

Lúc này, trong đám tu sĩ có người lộ vẻ mặt ngưng trọng, nhận ra Huyễn Ngân tuy mới đột phá, nhưng thực lực không thể khinh thường.

“Bái kiến Tần sư bá! Đệ tử vui mừng khôn xiết mà quên kiềm chế, mong sư bá trách phạt!”

Huyễn Ngân chú ý tới ánh mắt của Tần Tang, vội vàng thu hồi kiếm quang, bay đến trước mặt Tần Tang, quỳ rạp xuống.

Dựa theo đạo thống mà Thanh Trúc để lại, Thượng Quan Lợi Phong xếp sau Tần Tang, cho nên Huyễn Ngân gọi hắn một tiếng sư bá cũng không có gì là sai.

Tần Tang đương nhiên sẽ không trách phạt y vì chuyện nhỏ nhặt này, mỉm cười nói: “Ngươi có thể không cần dựa vào Thanh linh khí mà tự mình đột phá, thiên phú và tâm tính đều là thượng thừa, không uổng công sư phụ ngươi và Kiếm nô đạo hữu khổ tâm bồi dưỡng. Ngươi hãy trở về tông môn, đợi khi củng cố tu vi xong, hãy đến động phủ của ta một chuyến.”

“Đệ tử tuân mệnh!”

Huyễn Ngân âm thầm vui mừng, điều này có nghĩa là Tần Tang muốn đích thân chỉ điểm cho y.

Lúc này, Kiếm nô cũng bay tới, chắp tay nói: “Trải qua trận chiến này, lão nô cũng có chút lĩnh ngộ, chỉ là không tiện theo chư vị đến Hàn Giang lô phủ.”

“Đạo hữu cũng sắp đột phá?”

Tần Tang mừng rỡ, nếu Kiếm nô bước vào Luyện Hư kỳ, bên cạnh hắn lại có thêm một vị đại tướng.

“Chỉ là chạm đến cánh cửa mà thôi, có thể đột phá hay không thì còn chưa biết.” Kiếm nô khiêm tốn nói.



Kiếm nô và Huyễn Ngân trở về Thanh Dương Quan, Tư Lục, Tố Nữ và những người khác cũng cáo từ Tần Tang, từng chiếc pháp chu nối đuôi nhau che kín cả bầu trời, phá không đi.

Tần Tang nhìn về phía biển rộng, bước ra một bước, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa.



Đông Hải.

Thân ảnh Tần Tang hiện ra trên mặt biển, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống, chui vào đỉnh đầu hắn.

Đợi đến khi thanh quang tiêu tán, Tần Tang một tay nắm lấy Dân Trác, một tay vuốt ve Thiên Quân giới, trầm ngâm một lát, sau đó biến mất không thấy gì nữa.



Thanh Dương Quan.

Ảo ảnh Lôi Đàn tiêu tán, Thanh Dương Quan trở về dáng vẻ vốn có, bản thể pháp đàn lẳng lặng nằm trong sơn cốc, yên tĩnh, thanh bình. Người thường khó mà tưởng tượng được rằng, lôi phù Tế Lôi Thệ Chương đánh tan đại quân Lô Vương, diệt sát cường giả đỉnh cao, lại được phóng ra từ pháp đàn này.

Thân ảnh Tần Tang xuất hiện trong sơn cốc, liếc mắt nhìn xung quanh, liên tiếp đánh ra mấy đạo ấn quyết.

Đại trận trong cốc biến hóa, theo một trận quang ảnh biến ảo, đại trận khuếch trương ra bên ngoài, mấy ngọn núi xung quanh cũng bị Tần Tang đẩy ra, tạo thành một mảnh đất trống rộng lớn.

“Ầm!”

Đại Dư Tiên Sơn xuất hiện, rơi xuống mặt đất, khiến đại địa rung chuyển dữ dội.

Sương trắng lượn lờ, sơn cốc lập tức bị sương mù bao phủ.

Tần Tang bay lên đài đá, khoanh chân ngồi trước tấm bia đá, đắm chìm tâm thần, cảm ứng bia đá.

Pháp thân ra tay, tu vi cao hơn pháp tướng, quả nhiên lại có thu hoạch mới, bất quá vẫn chưa đủ để hắn luyện hóa Tiên sơn, cũng như nhìn thấu huyền cơ chân chính của nó.

Tiên sơn đã được dời về, không cần nóng vội, Tần Tang dẫn động càng nhiều cổ cấm, phong tỏa Tiên sơn, không cho ba động của Tiên sơn truyền ra ngoài, để dành sau này từ từ thăm dò.

Tần Tang đưa tay vào khe hở trên Tiên sơn, chỉ thấy thanh quang lóe lên, một đoàn Thanh linh khí bay ra, bay đến trước mặt Tần Tang, xoay tròn chậm rãi.

Thanh linh khí trong khe nứt đều bị hắn lấy ra ngoài, cộng thêm những cái trước đó, toàn bộ Thanh linh khí đều ở đây.

Theo như kết quả thăm dò của Tần Tang trong khoảng thời gian này, phần lớn Thanh linh khí được sinh ra khi phi thăng, đồng thời cũng có liên quan đến hoàn cảnh lúc đó. Trước khi hắn hiểu rõ bí mật của toàn bộ Tiên sơn, hẳn là sẽ không còn Thanh linh khí mới, dùng một đạo là mất một đạo.

Đối với toàn bộ tu sĩ Phong Bạo Giới, số Thanh linh khí này vẫn là quá ít. Hiện tại chiến loạn đã lắng xuống, phương thức phân phối trước kia cần phải thay đổi, Tần Tang dự định đặt ra một số quy tắc, lấy Thanh linh khí làm ban thưởng và khích lệ.

Trên thực tế, Tần Tang cảm thấy việc mỗi lần đột phá đều dựa vào Thanh linh khí chưa chắc đã tốt, tu vi của tu sĩ Phong Bạo Giới tuy tăng lên, nhưng ít nhiều cũng có chút miễn cưỡng. Chỉ là trước kia bởi vì uy hiếp từ bên ngoài, bọn họ không thể không làm vậy.

Sương mù tản đi, lộ ra Tiên sơn.

Tần Tang rời khỏi sơn cốc, giải trừ cấm chế trên người Dân Trác, đánh thức lão ta.

Người là dao thớt ta là cá, Dân Trác biết rõ bản thân không có tư cách mặc cả với Tần Tang, giấu diếm hay kéo dài thời gian cũng chỉ chuốc thêm đau khổ, bèn thành thật trả lời mọi câu hỏi của Tần Tang.

Điều khiến Tần Tang hứng thú nhất là lai lịch của Tiên sơn, và với đủ loại điển tịch mà Trường Hữu Tộc chứa. Còn về phần hành động của Dân Trác trước khi khai chiến, Tần Tang vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng sau khi nghe lão ta trả lời, sắc mặt hắn càng trở nên âm trầm.

Dân Trác đột phá, không phải dựa vào năng lực của bản thân. Lão ta mật báo cho Lô Vương, cũng không phải do lão ta túc trí đa mưu, điều tra ra lai lịch của Tư Lục.

Tất cả mọi chuyện, đều là bị người khác sắp đặt, phía sau còn có một kẻ chủ mưu khác!

“Ngươi không biết thân phận của kẻ đó?”

Tần Tang lạnh lùng nhìn chằm chằm Dân Trác.
Bình Luận (0)
Comment