Chương 3319: Đánh Lô phủ
Chương 3319: Đánh Lô phủ
Dịch: Độc Hành
Bề mặt ngọc bài sáng bóng trơn trượt mượt mà, không có bất kỳ đồ án nào, Tần Tang nắm trong tay, cảm ứng được sóng chấn động bé nhỏ.
Dựa theo lời Nguyên Tượng tộc trưởng, cưỡi Đại na di trận của Chu Yếm tộc có thể thông hướng nam bộ Vụ Hải, đến lúc đó Tần Tang thôi động vật này là có thể nhận được chỉ dẫn.
Nguyên Tượng tộc trưởng giữ kín thân phận người đến, chẳng biết là tu sĩ Tử Vân sơn, hay là sư phụ Lưu Ly đích thân đến.
Lưu Ly vốn sẽ trở về trước khi thủy triều Nghiệt Hà rút xuống, hiện tại xem ra, nhất định đã gặp phải chuyện gì, bản thân nàng không thể thoát thân, nên mời người đến đây trợ giúp Phong Bạo Giới tranh đoạt Thanh Linh khí.
Thanh Linh khí quá trọng yếu với song phương, nếu như không có biến số Tần Tang này, có thể cướp được bao nhiêu Thanh Linh khí, liên quan đến cục diện trăm năm sau.
Như vậy suy đoán, Lưu Ly tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không biết bị chuyện gì ràng buộc.
"Đa tạ Nguyên Tượng tộc trưởng thay mặt đưa tin." Tần Tang thu hồi ngọc bài, chắp tay nói lời cảm tạ, nhưng không nói khi nào lên đường.
Nguyên Tượng cũng không hỏi nhiều, uống một ngụm rượu, giá vân đi về phía tây.
Tần Tang trở lại động phủ.
Tử Vân sơn cũng không giới hạn thời hạn bái phỏng, nhưng vẫn nên mau chóng lên đường cho thỏa đáng. Tần Tang tính toán trước khi lên đường cần phải giải quyết hai việc, một là sắp xếp những lĩnh ngộ có được từ trận chiến vừa rồi, hai là giúp Tư Lục nuốt vào Hàn Giang Lô phủ, một lần nữa lên ngôi Yển Vương.
Đang lúc suy tư, Lý Ngọc Phủ khởi động cấm chế động phủ, đến đây báo cáo kết quả đàm phán với Dân Thuật tộc trưởng.
Từ nay về sau, song phương sẽ lấy biên cảnh Thánh Mộc Nguyên làm giới hạn, Trường Hữu Tộc rút toàn bộ tộc nhân về Thánh Mộc Nguyên và Tây Nam hải vực, những nơi còn lại đều thuộc về Phong Bạo Giới.
Về phần những bảo vật khác, càng nhiều vô số kể, những điển tịch Tần Tang muốn đều ở trong này.
Những điều này đã nằm trong dự liệu, Tần Tang giao việc này cho Lý Ngọc Phủ, sau đó bế quan mấy ngày trong động phủ, tiếp đó tự mình đi tới Ti U tộc.
. . .
Ti U tộc.
Hàn Giang Lô phủ.
Lô Vương suất lĩnh đại quân thân chinh, Lô phủ trống rỗng, nhưng thế lực từng hùng mạnh nhất là Yển Sơn Tư gia bởi vì Lô gia mà diệt vong, Đại cung phụng càng uy danh hiển hách, ngược lại cũng không sợ ngoại nhân thăm dò.
Nhưng thời gian trước, bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị, trong vòng một đêm, các lời đồn bất lợi cho Lô gia nhao nhao xuất hiện, chung quanh Lô phủ xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ.
Lời đồn xôn xao, Lô phủ càng thêm ngột ngạt, các thế lực khắp nơi rục rịch. Lần này Hoàng tộc lại giữ kín như bưng, Ti Hoàng ru rú trong nhà, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Đang lúc mọi người muốn phân biệt lời đồn thật giả, tu sĩ Lô phủ hoang mang lo sợ, thì chân tướng cũng rõ ràng.
Tư Lục suất lĩnh tàn quân Lô Vương, trở về như một vị vương giả, khiến cho các nơi chấn động, tại Ti U tộc dấy lên ngàn cơn sóng.
Ai có thể ngờ tới, Lô Vương dốc toàn bộ lực lượng, công phạt chỉ là tàn dư của Yển Vương, vậy mà đại bại. Tin tức Lô Vương và Đại cung phụng đều vẫn lạc truyền ra, càng làm chấn kinh tất cả mọi người, không thể tin tưởng đây là sự thật.
Tư Lục suất lĩnh đại quân, đường đường chính chính xuất phát tới Hàn Giang Lô phủ.
Trên một tòa pháp chu, Tư Lục đứng sừng sững ở đầu thuyền, bên cạnh là Tố Nữ, Chu Tước nằm ngủ gà ngủ gật trên vai Tố Nữ.
Lúc này, Thệ Mục từ phía trước bay trở về, bẩm báo: "Phía trước có người chặn đường, tự xưng là thuộc hạ cũ của Yển Vương, cầu kiến Thiếu chủ!"
Tư Lục nheo mắt nhìn lại, thần sắc hơi động, nói: "Dẫn bọn họ tới đây."
"Vâng!"
Thệ Mục lĩnh mệnh đi, rất nhanh dẫn ba người trở về.
Một người trong đó tuổi già sức yếu, một người có hình dạng thanh niên, giống như một đôi ông cháu, người cuối cùng đội mũ rộng vành, cái mũ lại là một kiện Linh bảo, ngăn cách ngoại nhân thăm dò, toàn thân giống như được bao phủ trong màn sương mù.
Tư Lục chăm chú nhìn người đội mũ rộng vành, thần sắc hơi động.
Người đội mũ rộng vành nhẹ nhàng tháo mũ xuống, là một vị mỹ phụ cung trang, ánh mắt nhìn Tư Lục vô cùng nhu hòa, mang theo niềm vui mừng và tình thương dạt dào.
"Di nương!"
Tư Lục thở nhẹ, không khỏi xúc động: "Người còn sống!"
Dòng dõi Yển Vương đều là âm dương giao hợp mà thành, khi còn sống có rất nhiều phi tần, mẫu thân Tư Lục mất sớm, vị di nương này là Thích phi, người thân nhất với Tư Lục.
Lúc đại loạn, Hạ Thường Thị chỉ có thể mang theo Tư Lục, bọn y tưởng rằng phi tần của Yển Vương đều đã bị hại.
Thần thái Thích phi ôn nhu, không khác nữ tử bình thường, nhịn không được rơi lệ: "Lục nhi, những năm qua để con chịu khổ rồi. Vương thượng trên trời có linh thiêng, rốt cuộc có thể nhắm mắt!"
"Lão thần bái kiến Thiếu chủ!"
Lão giả quỳ rạp trên mặt đất, cũng nước mắt lưng tròng: "Lão thần phụng mệnh Vương thượng, bất lực báo thù, chỉ có thể sống tạm bợ, trơ mắt nhìn xem cừu gia tiêu dao khoái hoạt, vạn lần chết không hết tội!"
Thanh niên kia hoạt bát hơn một ít, nhắc nhở: "Đại Tư Mã còn gọi Thiếu chủ sao, phải gọi Vương thượng mới đúng!"
Sau một phen trao đổi, Tư Lục biết được trải nghiệm của ba người, không khỏi thở dài một hơi. Năm đó bọn họ không muốn đầu hàng Lô Vương, âm thầm chiêu mộ thuộc hạ cũ của Yển Vương, bị truy sát vô số lần, may mắn là Hoàng tộc không muốn nhìn thấy một nhà Lô gia độc đại, Ti Hoàng hạ chỉ, bọn họ mới có cơ hội thở dốc.
May mắn có bọn họ âm thầm vận hành bảo tồn một bộ phận lực lượng thuộc hạ cũ của Yển Vương, nhân tâm mới không hoàn toàn tan rã.
Sau khi Lô Vương xuất binh, bọn họ mới biết được là đi thảo phạt Tư Lục, vốn muốn tiến đến tương trợ, nhưng bị cao thủ Hoàng tộc giám sát gắt gao, không dám manh động, cho đến khi Thiếu sư trở về, cao thủ Hoàng tộc mới rút đi.
Hiện tại bọn họ suất lĩnh bộ hạ đến quy thuận, Tư Lục tự nhiên hoan nghênh nhiệt liệt.
Sau khi đám Thích phi trở về, thực lực Tư Lục tăng mạnh, đại quân tiếp tục xuất phát, trên đường không ngừng có thuộc hạ cũ của Yển Vương gia nhập.
Những người này chưa chắc đã thật lòng thần phục Yển Vương, sau khi Yển Sơn Tư gia suy bại, bọn họ mang quân đội của mình tách ra, trở thành thế lực chiếm cứ một phương, năm đó tránh xa đám người Thích phi, nhưng cũng không đổ thêm dầu vào lửa. Nước quá trong thì không có cá, Tư Lục cũng không từ chối bọn họ.
Đại quân rất nhanh tiến vào địa bàn Lô gia, Tư Lục hạ lệnh chia làm ba đường, quét sạch thế lực Lô gia, đồng thời đề phòng tàn dư Lô gia chạy trốn.
Một đường thế như chẻ tre, gần như không gặp phải trở ngại nào, ba đường đại quân thuận lợi hội hợp tại Hàn Giang Lô phủ.
Ba mặt bao vây, Lô phủ chấn động.
Lô phủ được xây dựng dựa theo Hàn Giang, hai bên bờ sông, núi non hùng vĩ, phong cảnh tráng lệ, bất kể là sông núi hay hồ nước, đều được đặt vào trong Lô phủ, muôn hình muôn vẻ.
Lúc này, đại trận hộ phủ của Lô phủ mở ra toàn bộ uy năng, chỉ thấy trên mặt sông dâng lên một lá cờ đỏ tươi, lá cờ nằm ngang trên bầu trời Lô phủ, kéo dài ngàn dặm, mặt cờ mềm mại như nước, theo gió phiêu đãng, che khuất cảnh tượng bên trong Lô phủ.
Lá cờ là do đại trận hộ phủ biến thành, mọi người cảm nhận được sóng chấn động từ lá cờ phát ra, nhưng cũng không e ngại, xem ra tu sĩ Lô phủ không có ý định bỏ phủ mà chạy.
Với thế lực còn sót lại của Lô phủ, căn bản không có cách nào chống lại đại quân của Tư Lục, không biết bọn họ đang chờ đợi điều gì.
"Thiếu chủ, có nên phái người phá trận hay không?"
Đại Tư Mã tiến lên thỉnh cầu chỉ thị, cảm thấy khó giải quyết việc này.
Tư Lục còn chưa chính thức được sắc phong, thuộc hạ vẫn gọi là Thiếu chủ.
"Không cần."
Tư Lục lắc đầu, thầm tính toán thời gian, tốt nhất là đợi Tần Tang đến rồi mới động thủ.
"Truyền lệnh cho Thệ Mục, mang hậu duệ của một số thị tộc lệ thuộc Lô gia đến trước trận chiêu hàng!"
Ánh mắt Đại Tư Mã sáng lên.
Tinh nhuệ lệ thuộc vào Lô gia bị bắt làm tù binh không ít, đây là đang tiến hành tâm lý chiến, dưới tình huống địch mạnh ta yếu, ngược lại muốn xem có gia tộc nào nguyện ý cùng chung số phận với Lô gia hay không!
Lúc này, các thế lực khắp nơi của Ti U tộc đang chú ý tới chiến trường này, hai đại Vương tộc khác càng rục rịch.
Ngoài ý muốn là, trong nhiều ngày liền, chiến trường vô cùng yên tĩnh, không thấy khói lửa.
. . .