Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Hỏa Linh Thú

Chương 346: Hỏa Linh Thú Chương 346: Hỏa Linh Thú

Tần Tang triệu hồi Ô Mộc Kiếm, kiếm khí rút đi làm lộ ra bản thể của Ô Mộc Kiếm, thân kiếm thon dài vờn quanh đầu ngón tay Tần Tang, óng ánh long lanh, giống như bảo ngọc.

Lúc này, Tần Tang nhìn hành lang phía trước, kim quang động đậy, đúng lúc đó hai Thần Tướng dùng đao đi xuống từ trên vách tường, ánh mắt lạnh lẽo quét qua rồi tiếp cận Tần Tang, sau đó bóng dáng trở nên hư ảo, một khắc sau xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.

Trường đao phá không, đao ý gần người!

Thời gian vừa đúng!

Nắm chặt tiết tấu này, không cần Sát Thi, mình cũng có thể tự ứng phó cửa thí luyện đầu tiên.

Tần Tang thầm nói không biết là thí luyện có bao nhiêu cửa ải nữa, một khi Sát Thi bị hỏng, tu sửa không dễ dàng chút nào, không bằng cứ để dành, lúc gặp phải nguy cơ thì sử dụng, hiện tại mình vất vả một chút.

Hạ quyết tâm, ngón tay Tần Tang búng nhẹ, Ô Mộc Kiếm đối mặt với một Thần Tướng trong đó, còn hắn lao lên, tự mình huy kiếm đối đầu với cái còn lại.

Tần Tang phát hiện thực lực của Kim Giáp Thần Tướng này cũng xấp xỉ bằng thần tướng lúc trước, nhưng hai dễ dàng đối phó hơn bốn nhiều.

Thương, kích, búa, việt, chùy, kính, tháp. . .

Vũ khí đủ loại kiểu dáng, bất kể phổ biến hay không phổ biến, Tần Tang cũng nhìn thấy mấy lần ở trong hành lang này.

Nếu không phải Thần Tướng sau khi chết không có thi thể thì bây giờ Tần Tang có thể dùng một bước một máu để hình dung, càng đi về phía trước thì các bức tranh càng ngày càng gần, khoảng cách Thần Tướng xuất hiện cũng càng lúc càng ngắn, chiến cuộc càng thêm kịch liệt.

Lúc này, Tần Tang đã không nhàn rỗi để có suy nghĩ khác, Thần Tướng ở trước mặt còn chưa giết chết thì lại có thần tướng mới gia nhập chiến cuộc, mang đến cho hắn áp lực vô cùng lớn.

Nhưng cho tới bây giờ, Tần Tang cũng không triệu hoán Sát Thi hỗ trợ, chỉ dựa vào sức một mình mình chém giết trong hành lang, in từng dấu chân mà tiến lên!

Tâm trạng của Tần Tang toàn bộ chìm vào trong Sát Phù.

Thần Tướng áp bách, thế cục tràn ngập nguy hiểm, nhưng ở trong tình huống này, không chỉ có thể kích phát tiềm lực của hắn mà tốc độ lĩnh ngộ Sát Phù cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa tính nguy hiểm không lớn, có thể không cần phải cố kỵ, cho nên hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

Hành lang sâu thẳm, không nhìn thấy điểm cuối, không biết thời gian, chỉ có chém giết và gầm thét.

Tần Tang một tay cầm kiếm, kiếm trận tùy thân mà động, giống như sát thần, những nơi hắn đi qua chỉ để lại từng tiếng gầm thét không cam lòng của Thần Tướng, nhưng hắn vẫn không vì thế mà ngưng lại, trong mắt chỉ có sát ý vô tận.

Đột nhiên, Tần Tang bị nóng rực làm cho bừng tỉnh, tâm thần rời khỏi Sát Phù.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, trình độ công pháp của mình đã sâu hơn một tầng, thu hoạch của cuộc chiến này có thể bằng mấy chục lần chiến đấu trước đó, mà hắn cách lúc hoàn toàn hiểu rõ Sát Phù thứ hai đã không còn xa.

Tại sao lại nóng như vậy?

Tần Tang thu lại vui mừng trên mặt, mở to mắt xem xét, phát hiện phía trước có ánh sáng đỏ thẫm đang xông phá màn chắn kim quang, bất tri bất giác, hắn đã chạy tới cuối hành lang.

Là ánh lửa sao?

Chẳng lẽ phía trước là biển lửa?

Mũi Tần Tang hoạt động, đột nhiên ngửi được mùi gay mũi vô cùng nồng đậm, đồng thời bên tai cũng nghe thấy tiếng vang ầm ầm, thậm chí hành lang cũng giống như động đất, hình như nơi đó có sông lớn chảy xiết.

Dung nham!

Ánh mắt Tần Tang hơi ngưng lại, rất có thể ở cuối hành lang là một sông dung nham, nghe động tĩnh bên ngoài, có lẽ con sông này cũng không nhỏ.

Thí luyện phía sau phải hoàn thành trên sông dung nham sao?

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể dùng linh lực hộ thể nên không sợ nhiệt độ cao, nhưng cũng không thể bơi trong sông dung nham được, một khi rơi vào trong đó, nếu không thể thoát thân kịp thời thì sẽ chết.

Nhưng ở nơi này thì không nhìn ra nội dung cụ thể của thí luyện, nếu đúng thật là trên sông dung nham thì nhất định phải thật cẩn thận mới được.

Suy nghĩ một lát, Tần Tang không nghĩ nhiều nữa, liếc mắt nhìn bức tranh trên hành lang, trước mặt hắn chỉ còn lại sáu bức tranh, lúc này kim quang trên bức họa dao động kịch liệt, hình như sáu Thần Tướng này sẽ đi xuống cùng một lúc.

Xem ra đây chính khảo nghiệm cuối cùng của thí nghiệm thứ nhất.

Tần Tang suy nghĩ một lúc rồi sau đó không còn keo kiệt nữa, quét tay lên bên hông, ba bộ Sát Thi bay ra khỏi túi Thi Khôi, trên thân Sát Thi có sát khí âm lãnh, trong nháy mắt hòa tan nóng bức đang đập vào mặt, hơi dừng một chút, rồi nhào tới Thần Tướng.

Kim Giáp Thần Tướng cuối cùng bị đánh nát phù văn, biến thành kim quang.

Tần Tang gấp rút thở dốc, đối phó sáu Kim Giáp Thần Tướng cùng một lúc với hắn mà nói độ khó không hề nhỏ, cũng may có thể thuận lợi giải quyết hết. Thu hồi Sát Thi, Tần Tang nuốt một viên đan dược khôi phục linh lực, điều chỉnh một chút rồi sau đó đi đến cuối hành lang.

Nhiệt độ nóng bỏng đập vào mặt, đến nỗi mà không khí xoắn hết lại.

Tần Tang thôi động linh lực hộ thể, ngăn trở nóng rực bên ngoài, cẩn thận đi đến lối ra của hành lang.

Vừa ra khỏi hành lang thì sắc mặt Tần Tang bỗng thay đổi, đột nhiên quay lại, vào lúc hắn đi ra ngoài, hành lang bỗng biến mất giữa hư không, biến thành một vách đá bóng loáng như gương.

Tần Tang sờ vách đá, phát hiện vách đá vô cùng cứng rắn, mà hắn không có tìm được cơ quan hay cấm chế nào để mở hành lang, tựa như hành lang kia chưa từng tồn tại.

Lúc này hắn đứng trên một bàn đá hình tròn, đường kính của bàn đá khoảng ba trượng, một mình Tần Tang đứng trên bàn đá, nhìn vô cùng trống trải.

Ở giữa bàn đá có một bia đá vững chắc, bia đá kia giống y như đúc cửa vào, màu đen nhánh, cũng cao mười mấy trượng, tản ra khí tức cổ xưa, phía trên không có bất kỳ chữ viết nào.
Bình Luận (0)
Comment