Chương 347: Không Kỳ Quái
Chương 347: Không Kỳ Quái
Tần Tang cẩn thận đi qua, phân ra một luồng linh lực dò xét, bia đá như một cái động không đáy, cắn nuốt linh lực của hắn nhưng không chút gợn sóng.
Nghĩ một lúc, Tần Tang đi đến trước tấm bia đá, khi hắn giơ tay chạm vào, trong nháy mắt cấm chế trên tấm bia đá bị lay động, tiếp đó hiện ra một vòng xoáy sâu hút. Trong lòng Tần Tang hiểu ra, thì ra nơi này là lối ra của thí luyện, nếu như quyết định từ bỏ thí luyện thì có thể quay lại nơi này, thông qua bia đá đi ra ngoài.
Nói như vậy, hành lang trước đó chỉ là món ăn khai vị mà thôi, thí luyện chân chính còn ở phía trước!
Tần Tang mở to mắt nhìn về phía xa, thấy đằng trước tràn ngập sương mù tối tăm mờ mịt, khó có thể nhìn xa, bên cạnh cũng có sương mù nhàn nhạt vờn quanh. Những sương mù này sẽ không ngăn trở thần thức sao? Tần Tang thôi động thần thức ly thể, quét qua một khoảng cách bên người thì không thấy có trở ngại gì.
Nhưng hắn cũng không cho thần thức đi ra xa, lập tức thu trở về.
Sương mù tựa như là sương mù bình thường nơi phàm thế, di chuyển lơ lửng. Nhưng Tần Tang không dám khinh thường, hắn có cảm giác chắc chắn trong sương mù có tồn tại mà hắn không biết đang ẩn núp, chỉ chờ đợi kẻ xông vào!
Bàn đá lơ lửng giữa không trung, chỉ có một dây sắt vô cùng to lớn kéo dài vào sâu trong sương mù, không biết dây sắt liên kết với cái gì ở cuối cùng.
Ngoài ra, hai bên trái phải của hắn đều bị sương mù bao phủ, không nhìn rõ thứ gì cả, chỉ có thể nhìn xuống phía dưới, dưới đáy có một dây màu đỏ, hỏa hồng viêm quang và nhiệt độ nóng rực xuất phát từ nơi đó, quả nhiên là sông dung nham!
Bởi vì sương mù nên chỉ có thể nhìn thấy một cái dây nhỏ, nhưng Tần Tang biết rõ chắc chắn đây không phải toàn cảnh của sông dung nham. Sông dung nham chân chính còn rộng rãi hơn nhiều.
Sau khi hiểu rõ cảnh vật xung quanh, Tần Tang đứng gần bàn đá, lặng im suy nghĩ.
Từ lúc hắn rời khỏi hành lang đã trôi qua mấy chục giây, trên bàn đá không có chút biến hóa nào, ngoại trừ sương mù biến hóa chập chờn và sông dung nham dâng trào ra, cả không gian hoàn toàn yên lặng.
Tầm mắt hắn di chuyển, nhìn chằm chằm dây sắt dưới chân, chẳng lẽ là nhắc nhở cửa thí luyện này mình phải đi dọc theo dây sắt sao?
Hắn nhấc một chân giẫm lên trên dây sắt, bất kể Tần Tang dùng lực như thế nào, dây sắt vẫn bất động, khiến cho hắn âm thầm kinh ngạc, quả thực là một con đường vô cùng an ổn..
Một bóng dáng màu đen thoáng hiện lên.
Tần Tang gọi ra một bộ cương thi, thần thức bám vào trên thân cương thi rồi ra lệnh cương thi giẫm lên dây sắt tiến về phía trước.
Trong nháy mắt, cương thi biến mất ở sâu trong sương mù.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Tần Tang đột nhiên thay đổi, liên hệ giữa hắn và cương thi lại bị một lực lượng không hiểu được cắt đứt, biến hóa quá nhanh, hắn không kịp cảm giác được gì đã bị cắt đứt liên hệ với cương thi!
Ngay sau đó, sương mù bỗng sôi trào giống như nồi nước sôi, sương mù kịch liệt xoay chuyển, dường như có một đám quái vật bị cương thi kinh động đang muốn lao ra khỏi sương mù.
Tần Tang chau mày, không dám chần chờ, lập tức gọi ra Ô Mộc Kiếm hộ thể, vẫn còn cảm thấy chưa an toàn, lại lôi cả Diêm La Phiên ra, trận Quỷ Phiên thành, vờn quanh thân thể hắn.
Hắn không thả Sát Thi ra, tồn tại bên trong sương mù rất có thể là khắc tinh của thi khôi, tổn thất một bộ cương thi còn không đau lòng lắm, nếu Sát Thi bị hủy ở nơi này thì hơi khó tiếp nhận.
Tần Tang vừa bày ra Thập Phương Diêm La Trận thì đồ vật trong sương mù cuối cùng cũng vọt ra, chưa kịp thấy rõ là cái gì, Tần Tang chỉ cảm thấy lỗ tai "Vù vù" một cái, nhất thời bị âm thanh ồn ào chiếm giữ.
Những âm thanh này là một loại tiếng chim hót quái dị, đi vào trong lỗ tai giống như ma âm rót vào não, thậm chí bắt đầu xung kích Nguyên Thần. Nếu như đổi thành người khác, bất thình lình bị quái âm xung kích thì rất có thể bị ngơ ra rồi rơi vào hoàn cảnh mặc người xâu xé.
Tần Tang có phật ngọc hộ thể, tất nhiên không sợ những thứ này, hắn không để ý tới quái âm lúc lên lúc xuống kia, mở to mắt, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng, từ trong sương mù đi ra là một đoàn quái điểu màu đỏ.
Những con chim này giống ưng nhưng cũng không phải ưng, giống hoàng cũng chả phải hoàng, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mỗi con chỉ lớn khoảng một bàn tay, kỳ lạ hơn là thân bọn chúng đều có màu đỏ thẫm, lông vũ giống hỏa diễn đang cháy hừng hực, tựa như thần thú Hoả Phượng trong truyền thuyết.
Tần Tang chưa nghe qua loại yêu điểu nào có hình dạng như này cả.
Vào lúc bọn chúng xuất hiện liền có khí tức nóng rực đập vào mặt, những tiếng chim hót kia là do bọn chúng phát ra.
-Đây là. . . Hỏa Linh Thú?
Trong lòng Tần Tang hơi động, hắn đã nhớ ra bọn chúng là cái gì rồi.
Ở nơi Hỏa Nguyên chi lực nồng đậm, qua một thời gian dài biến hoá sẽ sinh ra loại sinh linh kỳ lạ này, cũng là yêu thú, được gọi là Hỏa Linh Thú, tương tự cũng có Thủy Linh Thú, Thổ Linh Thú. . .
Bọn chúng dựa vào thiên địa linh khí mà sinh ra, vừa sinh ra đã có được lực lượng mạnh mẽ, nhưng muốn sinh ra linh trí, hoàn thành lột xác thì khó khăn hơn yêu thú khác nhiều.
Hỏa Linh Thú không có hình dạng chân chính, có vài con sẽ huyễn hóa thành hình chim thú, thậm chí còn có Hỏa Linh Thú hình người, hình dạng nhiều vô kể, không phải trường hợp cá biệt, năng lực của Hỏa Linh Thú cũng vô cùng kỳ quặc.
Những Hỏa Điểu này là Hỏa Linh Thú hình chim.
Phía dưới nơi này là một con sông dung nham lớn, tồn tại không biết mấy vạn năm, Hỏa Nguyên chi lực vô cùng dồi dào, sinh ra Hỏa Linh Thú cũng không kỳ quái.