Chương 351: Cứu Viện
Chương 351: Cứu Viện
Hai ma khí đều có tác dụng thần kỳ, uy lực cũng không yếu, nhưng Tần Tang lại không do dự quá lâu, quyết định để cho Diêm La Phiên cắn nuốt chúng nó.
Đối với Tần Tang mà nói, thêm hai kiện ma khí cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, tăng cấp Thập Phương Diêm La Phiên mới là việc quan trọng nhất, Thập Phương Diêm La Trận đỉnh phong là bảo vật có thể giúp hắn vượt cấp khiêu chiến.
Quyết định xong, Tần Tang bày Thập Phương Diêm La Trận lên trên bàn đá, ngăn chặn Hỏa Điểu quấy rối, để Quỷ Phiên cắn nuốt luyện hồn, chẳng mấy chốc hai kiện ma khí luyện hồn đã bị cắn nuốt hoàn toàn, nhưng Thập Phương Diêm La Phiên vẫn còn thiếu chút hỏa hầu nữa.
Tần Tang lật tay lại, ném ma khí luyện hồn mua được từ Hắc Thị vào trong đại trận.
Cuối cùng thì sáu cây Thập Phương Diêm La Phiên toàn bộ đại thành!
Quỷ Phiên một khi động, hồn tơ kết lưới, vạn quỷ khóc than.
Trên bàn đá đột nhiên âm khí âm u, giống như Địa Ngục.
Mà hắn tựa như Diêm La nuôi quỷ trên nhân thế!
Tần Tang phát động Thập Phương Diêm La Trận, cuốn một đám Hỏa Điểu lên để làm thử nghiệm, sau đó hài lòng gật đầu rồi phất tay thu hồi Thập Phương Diêm La Phiên. Bóng dáng loé lên, chỉ còn lại mỗi Hỏa Điểu đang nghi ngờ vì mất đi mục tiêu, hướng về phía dây sắt cuối cùng mà lao đi.
Một đường thuận lợi.
Lúc sắp đến điểm cuối của dây sắt, Tần Tang phát hiện có rất nhiều dây sắt hội tụ lại một chỗ, đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng chim kêu vang dội gấp gáp ở đằng trước, sương mù xoay chuyển, cảnh tưởng trở nên tán loạn, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy "Mây hồng" vắt ngang đường ở phía trước .
Loại tình hình này Tần Tang vô cùng quen thuộc.
Có người bị Hỏa Điểu khốn trụ ư?
Mắt Tần Tang sáng lên, thu liễm khí tức, lặng yên tới gần đám mây hồng kia.
Đến gần, hắn nhìn thấy trong vòng vây Hỏa Điểu, có vô số hạt mưa đủ màu sắc vẩy ra từ trong mây hồng, cảnh sắc này nhìn vô cùng thê mỹ.
Hạt mưa nhìn cứ tưởng là vô hại nhưng thật ra lại ẩn giấu sát cơ, Hỏa Điểu bị mấy hạt mưa xuyên qua, thân thể giống như hoả diễn thật sự bị dập tắt, cuối cùng hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Nhưng Hỏa Điểu vô cùng vô tận, giết càng nhiều, bay tới lại càng nhiều hơn.
Dù hạt mưa dày đặc nhưng cũng không thể giết chết toàn bộ Hỏa Điểu, ngược lại Hỏa Điểu càng ngày càng nhiều. Ngay lúc Tần Tang tới gần, đoàn mây hồng kia biến lớn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, càng dày đặc hơn, mãi đến khi hạt mưa không thể xuyên qua mây hồng nữa, bị tiêu diệt!
Những hạt mưa này nhìn rất quen mắt. . .
-Lưu ly ngũ sắc? Là nàng ư?
Tần Tang âm thầm kinh ngạc, người bị Hỏa Điểu vây khốn chắc là Vân Quỳnh Tán Nhân.
Lúc này, hạt mưa trong mây hồng càng ngày càng mỏng manh, linh khí tan rã, xem ra hình như tình trạng của Vân Quỳnh Tán Nhân không tốt cho lắm.
Nghĩ một hồi, Tần Tang lặng lẽ lùi lại một khoảng cách, gọi Ô Mộc Kiếm ra, quyết định ra tay cứu nàng.
Thứ nhất là để chuẩn bị cho thí luyện phía sau.
Bây giờ hắn có thể nhẹ nhàng như vậy bởi vì phật ngọc là khắc tinh của Hỏa Điểu. Không thể nghi ngờ được độ khó của thí luyện, Vân Quỳnh Tán Nhân trong số những người tiến vào cổ tu di phực, thực lực là trung thượng mà hiện tại cũng rơi vào nguy hiểm.
Thí luyện phía sau mình cũng không thể dựa vào phật ngọc để ăn gian nữa, nếu như có thể liên thủ với Vân Quỳnh Tán Nhân thì tỷ lệ thông qua sẽ lớn hơn một chút, cho dù gặp phải nguy hiểm, trợ giúp lẫn nhau thì cũng có thể toàn thân đi ra, không đến nỗi tiến lùi không được giống như Vân Quỳnh Tán Nhân, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.
Thứ hai, bọn họ cũng từng hợp tác ở quặng mỏ, Vân Quỳnh Tán Nhân vẫn còn lưu lại ấn tượng cho Tần Tang, quan hệ giữa nàng và Ân Hành Ca cũng không thân thiết lắm, lúc ấy chủ trương gắng sức không vứt bỏ Ân Hành Ca, tính cách khá tốt.
Tần Tang lui ra khỏi tầm mắt của Vân Quỳnh Tán Nhân, xuất ra khí tức dẫn một đám Hỏa Điểu tới, sau đó mang theo những vướng víu này lao nhanh về phía trước.
Khi thấy "Mây hồng", bóng dáng Tần Tang dừng lại, ra vẻ kinh ngạc kêu một tiếng:
-Bên trong là Vân Quỳnh đạo hữu sao?
-Tần đạo hữu?
Âm thanh trong mây hồng vô cùng suy yếu, nhưng lại ẩn chứa sự vui mừng, giọng nói gấp gáp:
-Tần đạo hữu, ta là Vân Quỳnh, xin Tần đạo hữu cứu ta. . .
-Vân Quỳnh đạo hữu chú ý!
Tần Tang đến là vì cứu nàng, nghe đến đây, không chút do dự mở rộng kiếm trận, lớn tiếng nhắc nhở, sau đó Ô Mộc Kiếm phóng xuất ra kiếm khí vô cùng mạnh mẽ chỉ vào mây hồng. Uy lực kiếm trận toàn bộ bộc phát, trong nháy mắt kiếm khí tăng cao mấy chục trượng, một đạo hỏa hồng kiếm quang xuyên từ trong mây hồng ra, mở ra đường hầm chạy trốn.
Chỉ một lát sau, thông đạo trong mây hồng động đậy, khi sắp bị lấp kín thì bỗng có một bóng dáng tinh tế lao ra, chính là Vân Quỳnh Tán Nhân.
Lúc này Vân Quỳnh Tán Nhân vô cùng thê thảm, pháp y mặc trên người đã thủng trăm ngàn lỗ, miễn cưỡng còn mấy phần năng lực phòng ngự, khí tức cực kỳ suy yếu, linh lực trong cơ thể gần như khô kiệt.
Lưu ly ngũ sắc lơ lửng trên đỉnh đầu nàng đã có vẻ hơi tan rã và ảm đạm, cảm giác sắp không chống đỡ nổi nữa.
Sắc mặt Vân Quỳnh Tán Nhân trắng bệch như tờ giấy, đây là dấu hiệu Nguyên Thần bị thương nặng.
Nhưng khiến Vân Quỳnh Tán Nhân suy yếu đến như vậy tuyệt đối không chỉ vì Nguyên Thần bị thương, bụng của nàng còn có một vết đao khiến người nhìn thấy phải giật mình, một đao kia chém ngang lưng nàng, trên vết thương có kim quang ngăn cản vết đao khôi phục, hiện tại vẫn có máu tươi chảy ra từ vết thương.
Tần Tang xem xét tình trạng của Vân Quỳnh Tán Nhân, đã có thể đoán được những thứ nàng gặp phải. Hỏa Điểu không biết dùng đao, vết đao này chắc chắn lưu lại từ trong hành lang.