Chương 352: Lựa Chọn
Chương 352: Lựa Chọn
Có lẽ Vân Quỳnh Tán Nhân gặp phải hiểm cảnh trong hành lang, sau khi vất vả giết rời khỏi hành lang, chưa kịp chữa thương thì lại kinh động Hỏa Điểu, chỉ có thể kéo thân thể bị thương trốn thoát.
Đối với tu sĩ mà nói, loại thương thế này không phải trí mạng, chỉ cần ép kim quang lưu lại trên vết thương ra ngoài, dùng mấy linh đan chữa thương thì không cần lo nữa.
Chắc hẳn Vân Quỳnh Tán Nhân cũng không nghĩ tới bản lĩnh của Hỏa Điểu lại kỳ lạ như thế, thương thế trên người đã không tốt, Nguyên Thần lại còn bị trọng thương, có thể nói là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, có thể kiên trì đến bây giờ đã là nhờ tu vi thâm hậu.
-Đa tạ Tần đạo hữu. . .
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Vân Quỳnh Tán Nhân phát hiện mây hồng phía sau đang đuổi sát theo, vô số Hỏa Điểu khí thế hùng hổ, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
-Vân Quỳnh đạo hữu đi theo ta!
Tần Tang không muốn bại lộ bản lĩnh của phật Ngọc trước mặt Vân Quỳnh Tán Nhân, lúc này dùng linh lực tạo ra vòng bảo hộ quanh thân thể Vân Quỳnh Tán Nhân, sau đó dùng Ô Mộc Kiếm mở đường rồi cấp tốc lao về phía trước, Vân Quỳnh Tán Nhân vội vàng phát động linh lực còn sót lại trong cơ thể, miễn cưỡng đuổi theo Tần Tang.
Cuối cùng, phía trước dây sắt xuất hiện một bàn đá.
Hai người tăng thêm tốc độ, bước lên bàn đá, Hoả Điểu đang theo đuổi không bỏ bị một loại lá chắn vô hình ngăn cản, đồng thời che lấp cảm giác của chúng nó, lượn ở ngoài bàn đá một lúc nhưng không tìm được mục tiêu nên tản đi.
-Khụ khụ. . .
Vân Quỳnh Tán Nhân che vết đao, lảo đảo sắp ngã, nhưng vẫn kiên trì hành lễ với Tần Tang, "Đa tạ ân cứu mạng của Tần đạo hữu, Vân Quỳnh vô cùng cảm kích!"
-Đừng nói nhiều nữa, Vân Quỳnh đạo hữu mau chữa thương đi!
Tần Tang thấy vẻ mặt Vân Quỳnh Tán Nhân quẫn bách, biết linh đan chữa thương trên người nàng chắc là đã hao hết nên lấy ra một bình ngọc đưa cho nàng.
Chờ Vân Quỳnh Tán Nhân khoanh chân ngồi xuống, điều tức chữa thương, Tần Tang nhìn bốn phía xung quanh.
Vào lúc bọn hắn bước lên bàn đá.
Trong cổ tu di phủ.
Bia đá màu đen cao vút, bỗng có một bóng người đi ra.
Tiên Phủ mênh mông vô tận.
Bốn phía yên tĩnh không người.
Có một vòng xoáy hiện lên giữa bia đá màu đen, vòng xoáy ngày càng sâu hút, sau đó có một nữ tử mặc cung trang bước từ trong vòng xoáy đó ra, là Tư Không Mộ Nguyệt.
Nàng ra khỏi vòng xoáy, xoay người quan sát bia đá, sau đó nhìn từ gần đến xa, thu hết những cảnh sắc vào trong mắt, ngoại trừ nàng ra thì không có những người khác.
Hình như nàng là người đầu tiên tiến vào cổ tu di phủ.
Tư Không Mộ Nguyệt thu hồi ánh mắt, như đang suy nghĩ đều gì đó, trong mắt bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, tay phải duỗi thẳng về phía trước, mở tay ra thì thấy có một chùm sáng hội tụ giữa lòng bàn tay rồi biến thành một con bướm nhiều màu sắc.
Bướm màu nhẹ nhàng nhảy múa, bay quanh nàng một vòng, sau đó bay về núi non trùng điệp ở phía Tây.
Tốc độ của bướm màu càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đã bay xa mấy trăm trượng, ánh mắt Tư Không Mộ Nguyệt lấp loé, sau đó bỗng biến mất tại chỗ, nhẹ nhàng đuổi theo bướm màu.
Bay qua vài sơn lĩnh, không ngờ tới cuối cùng bướm màu lại xoay quanh trên một đỉnh núi.
Từng tòa thạch điện cổ xưa nối tiếp nhau đứng sừng sững ở trên núi tỏ ra vô cùng thần bí, đáng tiếc những thạch điện này đã cực kỳ rách nát, chỉ còn lại những bức tường đổ vỡ, bên trong cũng đều là đá vụn, hình như đã bị người vơ vét không sót lại chút nào.
Bướm màu bay vào một tòa thạch điện trong đó rồi biến mất không thấy gì nữa.
Tư Không Mộ Nguyệt theo sát, bóng dáng nhẹ nhàng đạp lên đá trước điện, ngay sau đó trong thạch điện vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã, Vân Du Tử vội vàng ra khỏi thạch điện rồi thi lễ với Tư Không Mộ Nguyệt.
-Đệ tử Vân Du Tử bái kiến Tư Không sư thúc!
Lão giả tóc trắng xoá hành lễ với một nữ tử nhìn chỉ tầm hai ba mươi tuổi, với người phàm thì cảnh tượng này có lẽ rất quái dị.
Nhưng ở Tu Tiên Giới thì lại là việc phổ biến.
-Ngươi có thể thông qua thí luyện di phủ nhanh như vậy thật đúng là vượt qua dự kiến của bản cung!
Ánh mắt Tư Không Mộ Nguyệt ẩn chứa ý dò xét, nhìn chằm chằm Vân Du Tử, chậm rãi nói:
-Trong sư môn lưu truyền một lời đồn đại, nói chỉ có ngươi được Phiêu Nhai sư huynh coi là đệ tử chân truyền, trước khi Phiêu Nhai sư huynh quy tiên đã truyền lại y bát cho ngươi, xem ra không có lửa thì làm sao có khói, chưa hẳn không có nguyên nhân.
Vân Du Tử không phản biện mà chỉ cung kính trả lời:
-Khởi bẩm sư thúc, đệ tử là vì sợ để cho sư thúc chờ quá lâu, làm lỡ đại sự của sư thúc.
-Phế tích chi địa bị người cướp đoạt không biết bao nhiêu lần thì có thể có tác dụng gì chứ?
Tư Không Mộ Nguyệt nhìn thoáng qua phế tích rồi cười một cách khinh thường. Sau đó nhìn Vân Du Tử và nói:
-Trước khi Phiêu Nhai sư huynh vũ hóa đã đổi một hứa hẹn từ chỗ bản cung, để trong tương lai bản cung toàn lực giúp ngươi một lần. Lúc ngươi đột phá Trúc Cơ, thà đi tham gia lịch luyện của sư môn cũng không chịu cầu xin bản cung ban cho Trúc Cơ Đan, khiến cho bản cung nhìn ngươi với một con mắt khác. Không nghĩ rằng bây giờ ngươi lại dùng hứa hẹn đó ở cái địa phương này. . . Cơ hội chỉ có một lần, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận chưa?
Dừng một chút, Tư Không Mộ Nguyệt nhớ tới lúc Phiêu Nhai sư huynh khi còn sống đã chiếu cố mình, trong lòng mềm nhũn, bổ sung thêm một câu:
-Nếu như ngươi giữ lại hứa hẹn này, trong tương lai lúc ngươi Kết Đan, chỉ cần đến cầu bản cung, hai loại linh dược trân quý nhất là Tuyết Linh Liên và Diên Vĩ Hoa, bản cung cũng có thể giúp ngươi tìm, sẽ không nuốt lời.