Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 353 - Chương 353: Hỏa Diễm Phi Hầu

Chương 353: Hỏa Diễm Phi Hầu Chương 353: Hỏa Diễm Phi Hầu

Vân Du Tử hít sâu một hơi, kiên quyết nói:

-Đa tạ sư thúc chăm sóc, đệ tử đã quyết tâm, xin sư thúc giúp đệ tử lần này.

Ánh mắt Tư Không Mộ Nguyệt trở nên lạnh lùng, hơi gật đầu.

-Đi theo bản cung.

Dứt lời, Tư Không Mộ Nguyệt bay về chỗ sâu trong cổ tu di phủ.

Vân Du Tử vội vàng đuổi theo.

. . .

-Nói như vậy, Kim Giáp Thần Tướng bên trong hành lang sẽ dựa theo thực lực của kẻ xông vào để điều chỉnh sao?

Tần Tang nghe Vân Quỳnh Tán Nhân nói những gì nàng gặp phải, nói thầm một câu khó trách.

Tu vi của Vân Quỳnh Tán Nhân còn mạnh hơn hắn mấy phần, Kim Giáp Thần Tướng hơi khó giải quyết đối với Tần Tang thì Vân Quỳnh Tán Nhân chắc chắn có thể ứng phó nhẹ nhàng.

Thì ra thực lực của Kim Giáp Thần Tướng cũng không phải là cố định.

-Ở trong hành lang ta ứng phó gặp bất lợi, không địch lại Kim Giáp Thần Tướng nên bị thương, sau khi đi đến bàn đá thì không cẩn thận kinh động đến những quái điểu kia, cơ hội để chữa thương cũng không có, chỉ có thể liều mạng chạy trốn. Đi theo đoạn đường này thì có cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện, Vân Quỳnh thật sự hổ thẹn, để Tần đạo hữu chê cười rồi. . .

Khuôn mặt Vân Quỳnh Tán Nhân đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.

Lấy tu vi của nàng, vốn không nên thê thảm như thế, chỉ có thể nói là do không cẩn thận, không thể kịp thời xử lý hoàn cảnh nguy cấp, gây nên phản ứng dây chuyền, suýt nữa mất mạng.

Tần Tang không để ý lắc đầu, ánh mắt lấp lóe rồi hỏi:

-Vân Quỳnh đạo hữu đã quyết định không đi tiếp, rời khỏi cổ tu di phủ sao?

Hắn cứu Vân Quỳnh Tán Nhân là để cho Vân Quỳnh Tán Nhân có ý định giúp đỡ mình. Không ngờ, Vân Quỳnh Tán Nhân chữa khỏi tổn thương, sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì lại nói cho hắn là không đi về phía trước nữa, quyết định trở về theo đường cũ, ra ngoài từ bia đá.

Trên bàn đá mà bọn họ đang đứng không có bia đá, muốn rời khỏi cổ tu di phủ, một là tiếp tục đi đến đích, hai là trở về theo đường cũ.

Điều này khiến cho Tần Tang rất tức giận nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.

Vân Quỳnh Tán Nhân 'Ừm' một tiếng, khổ sở mà cười:

-Vừa rồi liên tục gặp nạn làm cho tâm tư của Vân Quỳnh dao động, hiện tại tâm cảnh cũng không thể yên lặng. Nếu như lại đi về phía trước, chắc chắn sẽ biến thành chim sợ cành cong, ở chỗ nguy cơ tứ phía này cũng không phải là chuyện tốt, không chỉ để bản thân mình lọt vào nguy hiểm, mà còn liên lụy Tần đạo hữu, thật sự không dám tiếp tục nữa. May mắn lần này Vân Quỳnh cũng thu hoạch được không ít, trở về thể ngộ cẩn thận, chuyến đi này cũng xem như khá tốt.

Vân Quỳnh Tán Nhân có thể không bị bảo vật bên trong cổ tu di phủ mê hoặc, đưa ra lựa chọn như vậy là ngoài dự định của Tần Tang, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Tần Tang gật đầu, không nói thêm gì nữa, dưa hái xanh không ngọt, Vân Quỳnh Tán Nhân đã quyết định, hắn cũng không thể cưỡng ép giữ người lại.

Lúc này, Vân Quỳnh Tán Nhân nghiêm mặt:

-Ân cứu mạng của Tần đạo hữu, Vân Quỳnh nhất định khắc sâu trong lòng. Lần này Vân Quỳnh làm đào binh, không thể trả lại ân tình. Trong lòng Vân Quỳnh bất an, đành phải cố chút sức lực bé nhỏ này, dùng Ngũ Thải Lưu Ly tiếp thêm cho Tần đạo hữu một chút sức lực, chúc Tần đạo hữu thắng lợi trở về. . .

Sau khi nghe xong Vân Quỳnh Tán Nhân giải thích, Tần Tang mới biết được Ngũ Thải Lưu Ly của nàng có thể phân ra một bộ phận uy năng, hóa thành thải vân giao cho những người khác sử dụng.

Bộ phận uy năng này có thể thoát ly bản thể, tồn tại một khoảng thời gian.

Đến lúc đó Tần Tang chỉ cần nghĩ trong lòng là có thể tuỳ ý thôi động đoàn thải vân này hộ thể, đồng thời không cần tiêu hao linh lực của chính mình.

Chỉ có điều, uy năng phân ra là bắt nguồn từ bản nguyên chi lực của pháp khí, sau khi phân ra Vân Quỳnh Tán Nhân cần ôn dưỡng hai năm dài đằng đẵng mới có thể khôi phục.

-Tổn thương Ngũ Thải Lưu Ly, vậy lúc đạo hữu ngươi trở về, làm sao để đối phó những Hỏa Điểu kia?

Tần Tang biết Ngũ Thải Lưu Ly là pháp khí mạnh nhất của Vân Quỳnh Tán Nhân, pháp khí bị hao tổn sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với thực lực của nàng.

-Tần đạo hữu cứ yên tâm!

Vân Quỳnh Tán Nhân tự tin nói:

-Đã biết rõ tập tính của quái điểu, Vân Quỳnh sẽ không tay chân luống giống giống như lúc trước, thoát thân vẫn là không có vấn đề, nếu không Vân Quỳnh sống uổng phí một đời này rồi.

-Vân Quỳnh đạo hữu, sau này gặp lại!

Tần Tang chắp tay tạm biệt với Vân Quỳnh.

Đỉnh đầu hắn có thêm một đóa Khánh Vân ngũ sắc, không cần phân tâm điều khiển, đóa Khánh Vân này có thể tự động đi theo, chỉ cần Tần Tang có ý niệm thì sẽ có thể hóa thành màn mây hộ thể, cũng có thể rơi hạt mưa chống lại kẻ địch, hơn nữa không cần tiêu hao linh lực của Tần Tang.

Nhưng mà nếu như uy năng của Khánh Vân hao hết thì sẽ tiêu tán, không thể dài lâu.

-Sau này gặp lại!

Khí tức Vân Quỳnh Tán Nhân uể oải hơn nhiều, phân ra uy năng của Ngũ Thải Lưu Ly, bản thân nàng tiêu hao cũng vô cùng lớn, cần điều tức một thời gian.

Nàng đáp lễ rồi vội vã khoanh chân vận chuyển công pháp, khôi phục để rời khỏi di phủ.

Tần Tang đi tới gần bàn đá, nhìn chăm chú sương mù yên lặng kia, sắc mặt ngưng trọng, không hề có vẻ nhẹ nhàng.

Sau khi đến bàn đá, hắn và Vân Quỳnh Tán Nhân luôn chú ý thu liễm khí tức, không làm kinh động Hoả Linh Thú bên trong sương mù, không biết Hoả Linh Thú của cửa thí luyện này là gì, có năng lực như thế nào.

Bóng dáng Tần Tang dần trở nên nhạt nhoà, cuối cùng biến mất giữa hư không, nếu như có thể dựa vào độn pháp để thông qua cửa này thì là tốt nhất, nhưng trong lòng Tần Tang biết rõ chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Bình Luận (0)
Comment