Chương 359: Đình Viện
Chương 359: Đình Viện
Lầu gỗ sáng bừng hẳn lên.
Tần Tang đi lên mười bậc, tới trước cửa lầu gỗ, tỉ mỉ xem xét từng chút một, quả là tìm được chỗ lưu lại dấu vết của trận pháp, nhưng đã bị một lực thô bạo phá hoại.
-Quả là như thế!
Tần Tang như đang suy nghĩ điều gì đó, toà lầu gỗ này đã từng có trận pháp bảo hộ, nhưng hiện giờ chắc chằn là đã bị Ma Môn cướp sạch không còn gì.
Bước vào tầng thứ nhất, bên trong tràn đầy vô số dây khô, lá vàng, khắp nơi đều là tro bụi. Ở bên dưới vách tường đối diện cửa lớn cắm bảy cái cọc gỗ, có thể coi là hoàn hảo
Trên mặt một cái cọc gỗ trong số đó còn có một cái màn sáng hình tròn.
Tần Tang cũng có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng còn có cấm chế còn sót lại không chút tổn hại như này, có lẽ trên mặt bảy cái cọc gỗ đều đặt bảo vật lên, nhưng chúng đã sớm bị người khác lấy mất, kể cả màn sáng bên trong cũng không có vật gì.
Hắn đi lên phía trước, cảm ứng sức chống đỡ trên pháp chế. Nếu hắn muốn phá giải cấm chế này cũng phải tốn rất nhiều tâm trí và sức lực.
Từ tầng thứ nhất đi thẳng đến tầng cuối cùng, số lượng cọc gỗ càng ngày càng ít, đến mái nhà thì chỉ còn một cái, nếu để bảo vật ở chỗ này thì chắc chắn là vô cùng trân quý.
Nhưng tất cả đều trống rỗng, không có ngoại lệ, không để lại bất kì đồ vật nào.
-Rõ là một đám thổ phỉ.
Tần Tang thầm mắng một câu, thả người theo cửa sổ bay ra ngoài, đi thẳng theo phía bắc.
Dọc đường gặp phải lầu gỗ giống như vậy cũng không ngừng lại, vừa rồi ở lầu gỗ tầng thứ bảy hắn phát hiện một dấu chân rất mới, có thể thấy được đã sớm có người đặt chân qua hướng này, dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng đến sâu trong di phủ mới có thể chiếm được tiên cơ.
Không gian trong di phủ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, Tần Tang bay mất một thời gian dài cũng không thấy được ranh giới. Sau đó liên tục tìm kiếm mấy chỗ di tích đều không thu hoạch được gì, cuối cùng tìm được một di tích dược viên mở ảo, đại trận bảo vệ hầu như vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên trong cỏ dại mọc um tùm, linh dược đã sớm bị người khác lấy sạch.
Ra khỏi dược viên, Tần Tang vừa đi vừa lắc đầu than thở, cuối cùng đứng ở bên ngoài vườn thuốc thở dài một tiếng, Cổ Tu di phủ này đã không còn hy vọng nào nữa rồi.
Trầm ngâm một lúc, bàn tay của Tần Tang phất qua bên trên túi Linh Thú, Hỏa Ngọc Ngô Công xuất hiện trong lòng bàn tay.
Từ Càn Dương Thạch Anh đổi thành Hỏa Nguyên Thạch.
Nuôi nấng hơn hai mươi năm, Hỏa Ngọc Ngô Công vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là kích thước của hai mươi năm trước, Tần Tang cũng không để Hỏa Ngọc Ngô Công nhận chủ.
Phóng khích linh lực trên người nó đi, Hỏa Ngọc Ngô Công thăm dò hết trái lại phải, hình như không phát hiện được gì nên mờ mịt bò đi không mục tiêu.
........
Những dãy núi dài liên miên vô tận, từng tòa cung điện cổ xưa tinh tế đan xen vào nhau tọa lạc ở giữa núi rừng. Mặc dù bây giờ trông rất đổ nát, nhưng vẫn có thể cảm giác được luồng hơi thở thần bí từ viễn cổ.
Những tòa cung điện cổ này đã bị hư hại nặng nề, không còn lưu lại bất kì hoành phi hay thứ gì khác.
Tuy nhiên, Tần Tang để ý rằng bên trong ngọn núi này tồn tại mấy mảnh dược viên mờ ảo.
Rất có thể nơi này được dùng làm khu vực luyện đan!
Điều khiến cho Tần Tang âm thầm nhíu mày chính là Hỏa Ngọc Ngô Công luôn di chuyển liên tục trong lòng bàn tay hắn, nhưng khi tới nơi này, nó lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của linh vật.
Đúng lúc Tần Tang quyết định độn thân để tìm kiếm một phen thì bỗng nhiên từ bên trong đống phế tích có một người xuất hiện.
Người tiến vào di phủ này ai cũng biết danh hiệu của nhau.
Tần Tang nhớ người này là một vị đệ tử của Thái Ất Đan Tông, là sư huynh của Vân Du Tử, tu vi so với Vân Du Tử cao hơn một bậc.
Hắn ta là một trong số chín người của nhóm đầu tiên, tiến vào trong Cổ Tiên di phủ sớm hơn Tần Tang.
Chỉ thấy mặt mũi người này tràn đầy xui xẻo, hùng hổ bay ra từ trong cung điện cổ, hơn nữa còn ngự kiếm bay thẳng ra khỏi dãy núi, thật sự nhìn không giống tiếp tục chuẩn bị đi xuống tìm kiếm.
Nhìn thấy Tần Tang, người này tỏ ra không hứng thú lắm gật đầu nhẹ, sau đó lướt qua người Tần Tang trong nháy mắt, do dự một chút rồi nói:
-Tần đạo hữu, nể mặt Vân sư huynh, huynh đệ nhắc nhở ngươi một câu, đừng đi vào để lãng phí thời gian, khu vực này không còn lại bất cứ thứ gì cả. Huynh đệ ta từ đầu kia tìm tới đầu này, đừng nói là linh đan pháp khí, ngay cả một gốc linh thảo cũng không tìm được. Mẹ kiếp, con chuột đi vào cũng phải ngậm lấy một bao nước mắt ra ngoài!
Tần Tang khẽ giật mình, vội vàng chắp tay nói cảm ơn.
Người này không để ý, cũng không quay đầu lại, vừa bay vừa mắng, mãi đến khi bóng dáng cuối cùng biến mất trong tầm mắt của Tần Tang, vẫn còn có thể nghe được âm thanh chửi ầm lên của hắn ta.
Tần Tang mỉm cười, không đi luôn mà ghìm độn quang xuống tiến vào trong núi, nhanh chóng tìm kiếm vài cung điện cổ nhìn có vẻ bất phàm và dược viên.
Quả nhiên đúng như những gì người kia vừa nói, ngoài mấy bức tường đổ nát, cành khô lá rụng ra thì chẳng còn gì lưu lại.
Ngay cả Hỏa Ngọc Ngô Công cũng không có phản ứng.
Trở lại đỉnh núi, Tần Tang nhìn chăm chú phía trước, cảnh tượng bên ngoài dãy núi càng ngày càng hoang vu.
Sau đó hắn nhìn xung quanh một lát rồi đột nhiên thay đổi phương hướng, không còn tiếp tục xuôi hướng bắc mà chuyển sang hướng tây.
Trên đường đi thăm dò được khá nhiều di chỉ, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Tần Tang vốn có suy đoán riêng, bây giờ đã được kiểm chứng rồi, rằng xung quanh đống di tích này, những khu vực không có nguy hiểm lớn đều đã bị tu sĩ của Ma Môn cướp đoạt không chỉ một lần, nói không chừng còn đã từng bị đào sâu ba thước.