Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 358 - Chương 358: Ngô Công Dẫn Đường

Chương 358: Ngô Công Dẫn Đường Chương 358: Ngô Công Dẫn Đường

Vu Đại Nhạc mở miệng, hình như vẫn còn muốn khuyên nhủ.

Lúc này, trên tấm bia đá đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen. Sau đó một bóng người đi ra từ bên trong, người này đầu búi tóc cao, là một đạo sĩ trung niên, trên đạo bào có vài đường uốn nếp, hơi thở có hơi rối loạn.

Vẻ mặt người này lại vô cùng sức ung dung, xem ra thí luyện trong di phủ cũng không tạo thành khó khăn gì quá lớn đối với hắn.

Đột nhiên nhìn thấy hai người đứng trước tấm bia đá, đạo sĩ trung niên hơi giật mình, ngay lập tức ánh mắt trở nên cảnh giác, khí thế thay đổi, chỉ khi nhìn thấy rõ mặt mũi của Tần Tang và Vu Đại Nhạc mới thả lỏng, cười rồi chắp tay lên tiếng chào hỏi.

-Hoá ra là hai vị sư đệ Thiếu Hoa Sơn, Văn mỗ giá sương hữu lễ rồi*.

*Giá sương hữu lễ, nhiều cách dùng, còn khi đàn ông dùng câu này thường mang nghĩa chào hỏi khiêm tốn.

-Bái kiến Văn sư huynh!

Tần Tang và Vu Đại Nhạc cùng nhau đáp lễ, người này là đệ tử của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, vì Thiếu Hoa Sơn và Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung có quan hệ không tệ, ở bên ngoài Thiên Tinh bí cảnh bọn họ từng có giao lưu, xem như quen biết sơ qua.

Người này là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, lần này tiến nhập di phủ cũng là một trong những người mạnh nhất, chẳng trách có thể nhẹ nhàng vượt qua thí luyện như vậy.

Đạo sĩ trung niên chào hỏi hai câu, sau đó liền tìm hướng đi khác, tự mình rời khỏi.

Hắn không đi về phía tây, có thể thấy được tất cả mọi người đều ngầm chấp nhận nơi đó là địa bàn các vị tu sĩ Kết Đan kỳ.

Bị đạo sĩ trung niên làm gián đoạn, hơn nữa lại thấy tâm nguyện của Tần Tang quá kiên quyết, Vu Đại Nhạc cũng không có ý định khuyên thêm, tùy ý chọn một phương hướng rồi phi độn đi mất.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Vu Đại Nhạc biến mất trong rừng sâu, Tần Tang lấy ra Ngọc Như Ý phù bảo, vẻ mặt do dự.

Trong khoảng thời gian tới Thiên Tinh bí cảnh, có một lần hắn phải dùng tới phù bảo thoát hiểm rồi, nếu lần này lại sử dụng tiếp thì vết rách trên phù bảo sẽ sâu hơn vài phần.

Lúc thí luyện bị u linh hình người bao vây, thấy Vu Đại Nhạc từ đầu đến cuối vẫn bất động, Tần Tang đành phải sử dụng Ngọc Như Ý phù bảo. Uy lực phù bảo thế nào dĩ nhiên không cần phải nói, có thể hóa thành ngàn vạn hình bóng Ngọc Như Ý, trong nháy mắt dọn sạch được một mảng lớn u linh hình người, giết ra một con đường sống.

Tần Tang biết Vu Đại Nhạc không có chuyện không có con bài chưa lật nào, chỉ là hắn ta cứ giấu giếm không dùng tới.

Tuy nhiên, Tần Tang hiểu quân át chủ bài mà Vu Đại Nhạc đang che giấu chưa chắc là vì hắn ta mang ý đồ xấu.

Tưởng tượng đặt mình vào vị trí đó mới thấy phản ứng của Vu Đại Nhạc như vậy mới là bình thường.

Khi đã thông qua cửa thí luyện thứ hai, toàn thân Vu Đại Nhạc đều bị tổn thương, thảm hại vô cùng, buộc phải bỏ đi một cái cánh tay mới giữ được tính mạng. Tần Tang thì ngược lại, một chút tổn thương nhỏ cũng không có trên người, như vậy đủ biết ai cao ai thấp.

Cho dù Tần Tang lấy lý do là tự tạo ra một pháp khí cực phẩm, nhưng lại không có gì làm chứng nên rất khó khiến cho người khác tin phục.

Xem ra ở trong mắt Vu Đại Nhạc, bây giờ trên người Tần Tang đang được bao phủ bởi vầng hào quang thần bí. Chắc chắn rằng thực lực thật sự với tu vi bên ngoài không hề tương xứng. Nếu không ép Tần Tang lộ ra quân át chủ bài thì hắn ta khó có thể an tâm.

Ở Tu Tiên Giới, từ xưa tới nay, đã gọi là hợp tác thì không có cái gọi là tình nghĩa đồng môn.

Cũng vì như vậy nên khi Tần Tang đoán được suy nghĩ của Vu Đại Nhạc, hắn không quấn quít gì nhiều mà sử dụng luôn Ngọc Như Ý phù bảo, dù sao lá bài tẩy thực sự của hắn cũng không phải món bảo vật này.

Để lâu thêm chút nữa thì e rằng Vu Đại Nhạc càng chắc chắn cho rằng Tần Tang bụng một bồ dao găm, thà rằng mất cả chì lẫn chài cũng không bao giờ cho Tần Tang cơ hội nào.

Không phải ai cũng là kẻ ngốc!

Tần Tang đưa tay sở vào vết nứt bên trên phù bảo, thầm than thở một tiếng. Tần Tang Thu cất nó vào túi Giới Tử, rồi tìm kiếm ở xung quanh khu vực gần bia đá, bố trí cấm chế, nhả linh khí ra.

Không lâu sau, thực lực của Tần Tang đã khôi phục hoàn toàn, đứng dậy lướt đến một tán cây rồi nhìn ra xa.

Nhìn lướt qua hướng mà Vu Đại Nhạc biến mất, ánh mắt Tần Tang liền chuyển qua chỗ khác, phương hướng thực sự mà Vu Đại Nhạc đi chắc chắn không phải là nơi đó, cho nên đừng hòng nghĩ tới chuyện thông qua hắn ta để dò đường.

Những sư huynh có thực lực cao hơn tiến vào di phủ sớm hơn bọn họ rất nhiều, Tần Tang nhìn kỹ một vòng, dĩ nhiên là không phát hiện một chút dấu vết đánh nhau nào.

Không biết ở sâu trong Cổ Tu di phủ có an toàn như vậy hay không.

Quan sát một thời gian dài mà vẫn không tìm ra manh mối gì, Tần Tang hơi nhấn chân, tùy ý chọn một phương hướng, ngự kiếm phi độn về phương bắc.

Lúc đầu là ngực kiếm, đến lúc đi tới rìa dãy núi thì thu hồi linh kiếm, lặng lẽ không một tiếng động tiến lên.

Trên núi dưới núi đều giống nhau, cỏ cây khô héo, hoàn toàn tĩnh mịch.

Ở sườn núi một tòa lầu gỗ bảy tầng cũ kỹ, lầu gỗ vô cùng đổ nát.

Dây leo khô héo bò lan khắp bên ngoài tòa lầu, cửa ra vào và cửa sổ đều đã không cánh mà bay, chỉ để lại mấy hốc tối tăm, những dây mây nương đó bò vào, đoán chừng bên trong cũng hỗn loạn giống vậy.

Bóng dáng Tần Tang xuất hiện ở phía trước lầu gỗ, trong lòng hắn biết rõ bên trong cái lầu gỗ này chắc chắn không lưu lại đồ vật gì nhưng vẫn vào xem, tìm kiếm một chút cũng không sao.

Một đợt gió lạnh gào thét thổi về hướng lầu gỗ, trong gió còn ngầm mang theo băng đao, tùy ý mở ra một lối đi, thuận tiện chặt đứt tận gốc toàn bộ dây leo bên ngoài lầu gỗ, dọn dẹp sạch sẽ.
Bình Luận (0)
Comment