Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Ẩn Giấu Sát Cơ

Chương 357: Ẩn Giấu Sát Cơ Chương 357: Ẩn Giấu Sát Cơ

Nơi này chính là cổ tiên di phủ sao?

Rốt cục cũng có thể thông qua thí luyện, Tần Tang âm thầm thở ra một hơi.

Lúc hắn đứng tại một cái khoảng không tối om cực lớn, vô ý thức mà dùng ánh mắt cảnh giác dò xét khắp bốn phía, sau đó ngửa đầu lên nhìn chằm chằm vào bia đá to lớn dị thường kia rất lâu.

Nó cùng với bia cổ ở lối vào kia giống nhau như đúc, toàn thân đen huyền, đều có lốm đốm những vết chai mòn do năm tháng lưu lại. Nhưng không có bất kỳ một chữ viết hay đồ án gì cả, khiến hắn không có cách nào tìm được manh mối về lai lịch của du phu tiên cổ từ trên những tấm bia đá này.

Tần Tang phát hiện được nơi đây có lưu lại mấy đạo khí tức. Xem ra trước bọn hắn thì số người tiến vào cổ tiên di phủ này không phải là ít, còn giống như là đã ngồi dưới tấm bia đá điều tức một hồi? Chỉ là vào lúc này, đến một bóng người đều không thể nhìn thấy.

Hắn chưa phát hiện một dấu vết nào đe dọa đến sự an toàn của bản thânt, di phủ phía trước lại yên lặng đến một cách lạ thường. Nơi đó lại không bị các yêu thú có thực lực cường hãn chiếm lấy? Càng đáng được ăn mừng là, tại nơi đó cũng không nhìn thấy được sự xuất hiện của những con địa Hỏa Linh Thú.

Tâm thần Tần Tang tâm thần lúc này mới có thể thư giãn mấy phần, liền phóng tầm mắt nhìn ra phía xa xa.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây trắng, hầu như không tồn tại sương mù ngăn trở tầm mắt. Tầm mắt hướng đến vẫn như cũ không nhìn thấy được ranh giới của cổ tu di phủ. Cái cổ tu di phủ này so với trong tưởng tượng của bọn hắn thì lớn hơn nhiều.

Núi non trùng trùng điệp điệp, cao thấp nhấp nhô, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít đỉnh núi có tồn tại hình dáng ốc xá điện đường. Tần Tang còn phát hiện một đạo độn quang theo một cái thạch điện bay ra ngoài, sau đó lại biến mất tại chỗ sâu bên trong dãy núi.

Đây là từ người đến trước bọn hắn, không biết người này thu hoạch đến được mấy món bảo vật.

Không gian chỗ này hình như không phải chỉ là đơn thuần một cái cổ tu di phủ? Mà lại càng giống là một cái môn phái cổ xưa, hoặc là nơi tụ hợp của rất nhiều Cổ tu sĩ.

Bia đá tựa hồ là trung tâm của toàn bộ không gian, bốn phương tám hướng đều khoảng không mù mịt, chỉ là ở phía tây lại có bốn cột trụ uy nghiêm cao chọc trời, chính là nơi dễ thấy nhất bên trong di phủ nhờ đặc thù của địa phương, là lại rõ ràng tiêu chí.

Nơi đó rất có thể là nơi cấm địa cốt lõi của cổ tiên di phủ!

Bốn đỉnh núi cực kỳ giống nhau, cổ tu động phủ chân chính có thể là một trong số chúng, những cái khác đều là ảo ảnh, cách bố trí như thế này cũng không phải là hiếm thấy.

Đương nhiên cũng có thể là cả bốn tòa núi. Nhưng khoảng cách quá xa, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn được trên đỉnh bốn tòa núi ẩn chứa cái gì.

Địa phương như thế không phải là nơi để bọn họ - những tu sĩ Trúc cơ tùy ý xông vào. Tần Tang chỉ tại trong lòng suy đoán một phen, liền thu hồi ánh mắt, cũng không chuẩn bị tự mình đi mạo hiểm.

Tần Tang càng chú ý là chính mình có thể làm cái gì, hắn chú ý tới bên trong di phủ nhiệt độ so với trong tưởng tượng của hắn thì cao hơn rất nhiều, cực kì nóng! Phàm nhân thì khó có thể sinh hoạt ở trong môi trường khắc nghiệt thế này.

Hắn nhún nhún mũi, lập tức ngửi được một cỗ mùi vị quái lạ gay mũi, khiến hắn không khỏi nhíu mày, phát hiện đến thực vật bên trong di phủ cũng vô cùng kỳ quái.

Đập vào mắt mọi nơi đều là cây cỏ bình thường, cao thấp cây cối tạo thành một khu rừng nguyên sinh, cao thì như những đỉnh núi, thấp lại giống như một lùm cây nhỏ. Hơn nữa khoảng cỏ dại mênh mông phía trước, đều giống nhau héo úa, không thể nhìn thấy một tia màu xanh biếc, đầy rẫy đều là khô vàng màu sắc.

Gió nhẹ thổi qua, cỏ khô soạt soạt rung động, hiển lộ nét tiêu điều tại nơi đất trống hoang vu này.

Mặc dù hình dáng méo mó, vỏ cây khô nứt, nhìn thật không có một chút sức sống nào. Nhưng những thực vật này vẫn như cũ ngoan cường mà sống, trang trí cho di phủ một tầng màu sắt bi thảm.

Là bởi vì dưới mặt đất chảy xuôi đều là dung nham, cho nên tạo thành loại cảnh tượng này sao?

Tần Tang thầm nghĩ.

Tại lúc thí luyện, hắn tận mắt chứng kiến qua thanh thế của sông dung nham, dưới lòng đất di phủ rất có thể là vô tận dung nham, chảy xiết hòa vào con sông dung nham kia. Sau đó dùng cùng một loại cấm chế mà thông qua bia đá ngăn cách thành hai cái không gian.

Đầu này sông dung nham sẽ một mực chảy ra bên ngoài cổ tiên di phủ, cùng liên thông với thế giới hiện thực, chỉ là không biết nó nằm ở vị trí nào trong thế giới hiện thực.

Nói cho cùng thì cái gọi là, di phủ, kỳ thực cũng chỉ là một mảnh không gian hiện thực được phong bế lại bởi các đại năng tu sĩ thông qua trận pháp hoặc là cấm chế, để làm chỗ ẩn náu, cũng không phải mất công tạo ra một cái thế giới nhỏ mới.

Cái loại đại pháp lực có thể mở ra một thế giới mới kia chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.

Bọn họ ở chỗ này phát hiện cửa vào di phủ, chỉ có thể nói rõ chủ nhân của tòa di phủ đã đem cửa vào để ở chỗ này mà thôi, vị trí thật sự của di phủ có thể là tại chỗ này, cũng có thể tại chỗ khác.

Trong lúc Tần Tang âm thầm suy nghĩ, Vu Đại Nhạc cũng đang nhìn chung quanh, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ nên đi về phương hướng nào, ngoại trừ phía tây ra, thì ba phương hướng còn lại hình như đều không khác nhau là mấy.

Suy tư một hồi, Vu Đại Nhạc quay sang đối với Tần Tang cất lời:

-Tần sư đệ, ngươi quyết định đi hướng nào? Chúng ta tiếp tục kết bạn tầm bảo, thế nào?

Tần Tang cùng Vu Đại Nhạc đứng cách nhau chút xa, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói:

-Vu sư huynh, linh lực của ta tiêu hao quá lớn, nơi này coi như an toàn, dự định trước muốn trước khôi phục linh lực rồi mới tiếp tục hành động. Chúng ta tách ra hành động, sẽ không chậm trễ Vu sư huynh.

Vì xông qua sự ngăn cản của u hồn hình người, Tần Tang đã vận dụng một lần Ngọc Như Ý phù bảo, tiêu hao không nhỏ linh khí. Nhìn như yên lặng di phủ nhưng bên trong rất có thể đang ẩn giấu sát cơ, hắn không muốn dưới loại trạng thái này lỗ mãng xông vào.
Bình Luận (0)
Comment