Chương 363: Hầm Mỏ
Chương 363: Hầm Mỏ
Còn về việc có muốn mời người giúp đỡ hay không?
Tần Tang suy nghĩ một chút, âm thầm lắc đầu. Hắn nhìn chằm chằm vào thứ quả màu vàng kia, khắc ghi hình dạng của nó vào đáy lòng, quyết định sau khi trở về sẽ tra cứu trong sách cổ, thăm dò nguồn gốc cùng công dụng của loại trái cây màu vàng này rồi mới đưa ra quyết định.
Lâu như vậy mà không có ai phát hiện sự tồn tại của giếng cổ nên trong thời gian ngắn này, hẳn không cần phải lo lắng có người tìm ra bí mật trong đình viện.
Năng lực của Hỏa Ngọc Ngô Công có thể trực tiếp cảm giác được sự tồn tại của linh vật. Chỉ như vậy mới có thể không bị trận ảo che giấu, dưới cơ duyên xảo hợp tìm được lối đi phá trận.
Loại dị trùng như này cực kỳ hiếm thấy trên thế gian, không thể dễ dàng xuất hiện con thứ hai như vậy được.
Nghĩ đến đây, Tần Tang rụt cổ một cái, chậm rãi lui về thềm đá.
Đúng lúc hắn muốn quay người rời đi, chẳng biết tại sao trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an. Hắn cau mày quan sát hồ nham thạch, tất cả lũ phi hầu kia vẫn bình thường, không phải bị kinh động. . .
Sau một khắc, vẻ mặt Tần Tang bỗng nhiên thay đổi, đột ngột quay người, gay gắt nhìn chằm chằm về nơi nào đó trên thềm đá sau lưng.
Có người!
Hơn nữa sức mạnh cực kì kinh khủng, hoàn toàn tránh khỏi cảm giác của hắn!
Không biết đối phương đã theo dõi hắn bao lâu nhưng Tần Tang lại không phát hiện ra có một chút khác thường nào. Hiện giờ hắn phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, rất có thể là do đối phương cố ý bày ra.
Hắn nhanh chóng đưa tay sờ về phía túi Giới Tử, vừa lấy ra viên Huyền Âm Lôi, đột nhiên không thể nhúc nhích được nữa.
Sau đó, bắt đầu từ bàn tay, cánh tay, thân trên, hai chân. . .
Đối phương còn chưa xuất hiện mà Tần Tang đã bị giam cầm toàn thân, cả người như biến thành một bức tượng, chỉ có đầu là có thể cử động. Thân thể bị giam cầm, Nguyên Thần không việc gì, Ô Mộc Kiếm cũng không bị hạn chế, nhưng Tần Tang không lựa chọn việc làm lộ Ô Mộc Kiếm.
Trái tim Tần Tang như chìm vào đáy cốc.
Không khí cực kì khô nóng nhưng toàn thân hắn lại lạnh buốt!
Lúc này, ở nơi ánh mắt Tần Tang hướng tới có một bóng người chậm rãi hiện lên, đến khi nhìn thấy người này đã bị mất một chân, Tần Tang cảm thấy trong miệng đắng chát vô cùng.
Khó trách đối phương lại có thể dễ dàng che dấu cảm giác của mình.
Chẳng trách hắn không có chút lực phản kháng nào.
Lại là ông ta!
Người này là một trong năm vị tu sĩ Kết Đan kỳ tiến vào trong Cổ Tu di phủ, Địa Khuyết lão nhân!
-Tần Tang bái kiến tiền bối. . .
Khoé miệng Tần Tang mấp máy, khàn giọng nói,
-Thân thể của vãn bối bị hạn chế nên không thể hành lễ, xin tiền bối không trách tội. . .
Dù thế nào Tần Tang cũng không nghĩ tới Địa Khuyết lão nhân lại không đi thăm dò bốn tòa Thiên Phong kia mà lại xuất hiện ở đây.
Xem như là trong cái rủi có cái may, Địa Khuyết lão nhân dù sao cũng không thể biết được sự tồn tại mạnh mẽ từ nơi này mới phải.
Nhưng điều khiến cho Tần Tang cảm thấy bất an là hắn không biết vì sao Địa Khuyết lão nhân lại theo dõi mình, từ khi nào hắn đã bị theo dõi như vậy?
Ở bên ngoài Cổ Tu di phủ, đó là lần đầu tiên Tần Tang gặp Địa Khuyết lão nhân. Hai mươi năm qua ngoại trừ mấy lần ra ngoài làm nhiệm vụ thì hắn rất ít khi rời khỏi Thiên Tinh bí cảnh, nên không thể đắc tội người được.
Bản thân hẳn là cũng chưa từng giết đệ tử chân truyền của ông ta.
Tần Tang khổ tâm suy nghĩ mãi mà vẫn không có chút manh mối.
Không ngờ, Địa Khuyết lão nhân lại không thèm quan tâm Tần Tang. Ánh mắt lướt qua, nhìn hướng cánh tay kia của Tần Tang, vẫy tay nhẹ một cái. Hỏa Ngọc Ngô Công thoát khỏi trói buộc của Tần Tang, bay vào lòng bàn tay của Địa Khuyết lão nhân.
Trong tay của Địa Khuyết lão nhân đương nhiên là cũng có một con rết. Cơ thể của nó cũng đỏ thẫm giống, nhưng bên trên lưng lại có một đường nhỏ màu vàng sậm, hơn nữa thân thể của nó còn lớn hơn một vòng so với Hỏa Ngọc Ngô Công kia của Tần Tang, trông uy vũ hơn nhiều.
Hai con rết gặp nhau đã lập tức quấn vào nhau, sau đó con rết có lưng vàng kia nhẹ nhàng trấn áp Hỏa Ngọc Ngô Công.
Hai mắt Tần Tang mở to, đột nhiên hiểu rõ tại sao Địa Khuyết lão nhân lại tìm tới mình.
Trước đó hắn cũng từng tra thấy, Hỏa Ngọc Ngô Công cũng có thư và hùng khác biệt, hình dáng cũng khác biệt lớn mà rõ ràng nhất là ở phía sau lưng. Trên lưng giống cái Hỏa Ngọc Ngô Công có một đường nhỏ màu vàng, đây được xem như dấu hiệu phân biệt.
Trong tay Tần Tang chẳng qua là có con rết đực, mà trong tay Địa Khuyết lão nhân lại chỉ có con giống cái.
Cũng như Hỏa Ngọc Ngô Công có thể phát hiện linh vật, khi thư hùng gặp nhau, chúng cũng có thể nhận biết lẫn nhau. Nhưng Tần Tang cũng không phát hiện Hỏa Ngọc Ngô Công của bản thân có gì khác thường, rất có thể đã bị Địa Khuyết lão nhân cắt đứt liên lạc.
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ cả hai con rết này đều là của Địa Khuyết lão nhân?
Ngay lúc Tần Tang đang suy nghĩ lung tung, khổ sở tìm cách thoát thân thì Địa Khuyết lão nhân sờ vào đầu hai con rết đầy yêu thương, ngẩng đầu lên, cười mỉm với Tần Tang và nói:
-Đa tạ tiểu huynh đệ hỗ trợ, lão phu cuối cùng cũng tìm được tên tiểu gia hoả này. Trước đó, lão phu còn tưởng rằng tên tiểu gia hỏa này đã bị Vân Thú mắt mù nào giết chết. Mỗi lần nhớ tới đều không khỏi thương tâm.
-Tiền bối thứ tội.
Giọng nói Tần Tang vô cùng khô khốc,
-Vãn bối cũng là trong lúc vô tình nhặt được con rết này, không biết là của tiền bối rơi vào trong hầm mỏ. . .