Chương 364: Hỗ Trợ
Chương 364: Hỗ Trợ
Địa Khuyết lão nhân bật cười, nói:
-Sao lão phu lại nỡ bỏ vứt bọn chúng xuống được? Chỉ là nhiều năm về trước bị Thiên Y Lão Quỷ chặn cửa mượn đi, lão phu đã từng nhận ân huệ của hắn nên không tiện từ chối. Về sau Thiên Y Lão Quỷ giao cho đệ tử của hắn đi tìm vật báu, kết quả là đệ tử kia không chỉ mất cái mạng nhỏ mà bảo bối của lão phu cũng mất luôn. Lão phu đã từng tự mình đi qua hầm mỏ tìm một chuyến, đáng tiếc hầm mỏ đã bị cấm chế phá hủy, hiện giờ đã thành tổ của Vân Thú. Ta đã tưởng rằng tiểu gia hỏa này không còn sống nữa, lại không nghĩ tới nó nằm trong tay của tiểu huynh đệ.
Tần Tang nghe vậy thì thầm thở phào.
Trước khi hắn tiến vào Cổ Tu di phủ đã đặc biệt nghe ngóng danh hiệu của các vị tu sĩ Kết Đan kỳ từ chỗMục Nhất Phong, xác định được trong đó không có Thiên Y Lão Quỷ mới dám không kiêng dè gì cả mà thả Hỏa Ngọc Ngô Công ra tìm bảo.
Ai mà ngờ được Thiên Y Lão Quỷ lại không phải là chủ nhân của Hỏa Ngọc Ngô Công mà chỉ đi mượn của lão nhân này.
Loài dị trùng này người thường có được một con đã là may mắn rồi, vậy mà Địa Khuyết lão nhân lại có hẳn một cặp.
Thiên Y Lão Quỷ đã giao cho Ân Hành Ca khai thác Càn Dương Chi Tinh của một người, chính là Phó tông chủ Dược Vương Tông. Mặc dù Ân Hành Ca không phải là đệ tử thân truyền của Thiên Y Lão Quỷ, nhưng cũng khá được coi trọng.
Đối với vấn đề này, Tần Tang đã cố gắng tìm hiểu qua sau khi rời hầm mỏ.
Theo tính toán của hắn là đợi tiếng gió tự nhiên thổi qua, tìm cơ hội đi đến hầm mỏ thêm một lần nữa, mượn Hỏa Ngọc Ngô Công tìm kiếm Càn Dương Chi Tinh phát tài một phen.
Ân Hành Ca cũng không may mắn, còn chưa tìm được Càn Dương Chi Tinh, đã rơi vào tập kích của Vân Thú hình người, loại này sự việc cũng không thường thấy.
Nhưng Tần Tang còn chưa đi đến đã biết được tin tức, có một cao thủ tiến vào hầm mỏ tìm được Càn Dương Chi Tinh, nhưng khi đang khai thác thì gặp phải tập kích của Vân Thú có thực lực Kiem Đan kỳ.
Sau một trận đại chiến, mặc dù bị Vân Thú hình người đuổi giết nhưng lại vô tình phá hủy cấm chế bên ngoài hầm mỏ, khiến hầm mỏ hoàn toàn bại lộ, Vân Thú trong liệt cốc chen chúc vào đó nên đã biến thành hang ổ của Vân Thú.
Hiện giờ nếu đi vào lấy quặng thì chỉ có một kết cục, đó là bị Vân Thú xé thành từng mảnh nhỏ.
Việc này cũng đã không giải quyết được nữa rồi.
-Nơi mà đệ tử của Thiên Y Lão Quỷ xảy ra chuyện không phải là nơi ai cũng vào được, nếu tiểu huynh đệ đã nhặt được tiểu gia hỏa này mà không biết do ai đánh rơi hay sao? Bảo bối của lão phu, tiểu tử kia cũng không dám ném loạn? Không phải là thua trong tay tiểu huynh đệ đó chứ?
Địa Khuyết lão nhân híp hai mắt lại, một tia sáng thoáng qua.
Sắc mặt Tần Tang cứng đờ, vội vàng giải vây cho chính mình:
-Tiền bối minh giám, người ngài nói đến hẳn là Ân Hành Ca Ân sư huynh. Vãn bối cũng là một trong những ảnh vệ tiến vào hầm mỏ năm đó .Về sau Ân sư huynh tự rời khỏi đoàn, đánh thức Vân Thú hình người nên mới dẫn tới tai họa. Mấy người chúng ta cũng vì tìm kiếm Ân sư huynh mà suýt chút nữa bị Vân Thú làm hại. Vãn bối trong lúc vô tình phát hiện con rết này, về sau mới biết là dị trùng Hỏa Ngọc Ngô Công, chứ không phải. . .
-Được rồi được rồi. . .
Không đợi Tần Tang nói xong, Địa Khuyết lão nhân mất kiên nhẫn khoát khoát tay:
-Lão phu cũng không phải là sư phụ của hắn, hắn chết ở trong tay Vân Thú hay là chết ở trong tay người khác cũng chẳng có liên quan tới lão phu! Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy, lão phu nhớ ngươi là đệ tử của Thiếu Hoa Sơn, Xa lão quỷ đang ở ngay gần đây, lão phu cũng chẳng dám làm gì ngươi. Huống chi may nhờ có ngươi, tiểu gia hỏa mới có thể từ mất mà lấy lại được, không có công lao cũng phải có khổ lao, lão phu còn phải cám ơn ngươi thật tốt. . .
Tuy là Địa Khuyết lão nhân nói như vậy, nhưng trong lòng Tần Tang lại không thể thả lỏng. Bởi vì mãi cho đến giờ, Địa Khuyết lão nhân vẫn chưa mở cấm chế trên người hắn ra!
Nhưng Tần Tang vẫn cười theo:
-Nếu Hỏa Ngọc Ngô Công là đồ vật của tiền bối, đến giờ vật về với chủ cũng đúng với lẽ thường, vãn bối không dám giành công. Chỉ xin tiền bối thả vãn bối ra, vãn bối sẽ rời khỏi nơi này, không dám làm phiền tiền bối nữa.
Nói xong, Tần Tang cúi đầu nhìn thân thể cứng ngắc của mình.
-Không vội!
Địa Khuyết lão nhân coi như không thấy động tác nhỏ của Tần Tang, vượt qua Tần Tang đi xuống thềm đá, vừa đi vừa nói:
-Trận ảo bên ngoài có chút thú vị, nếu không nhờ hai tiểu gia hỏa này thì lão phu cũng không phát hiện được điều gì khác thường. Thứ bị che giấu kín kẽ như vậy chắc chắn không phải vật tầm thường, để lão phu nhìn xem lũ tiểu gia hỏa này có thể cho lão phu thấy được sự ngạc nhiên thế nào. . . Ồ?
Tần Tang không thể động đậy nên không nhìn thấy biểu cảm của Địa Khuyết lão nhân, nhưng qua giọng điệu, hình như là nhận ra dây leo trong hồ.
Địa Khuyết lão nhân đột nhiên nhìn về phía dây leo cùng loại quả kỳ quái, khá là kinh ngạc. Đột nhiên vẻ mặt hơi xao động, lẩm bẩm nói:
-Loại quả màu vàng óng này. . . chẳng lẽ là Xích Kim Đằng?
Trong mắt của Địa Khuyết lão nhân hiện ra sự vui mừng vô cùng.
Ánh mắt Địa Khuyết lão nhân chuyển hướng, dừng mắt lại quan sát hỏa phi hầu một hồi, trầm ngâm một chút rồi quay người lại, mắt nhìn vào Tần Tang, cười to nói:
-Tiểu huynh đệ, ngươi thật đúng là một phúc tướng*! Lão phu phải vắt óc, liên tiếp xông qua vài cái cấm chế khó giải quyết mà chỉ tìm được vài món bảo vật không đáng giá bao nhiêu. Vừa hay gặp được tiểu huynh đệ ngươi, không chỉ tìm được Hỏa Ngọc Ngô Công đã mất mà còn thấy Xích Kim Đằng, thật sự là không tốn công sức để có được!
*phúc tướng: chỉ những viên tướng may mắn trận nào ra quân cũng đều thắng lợi, chỉ những người việc gì cũng như ý nguyện.