Chương 373: Mặc Cung Trang
Chương 373: Mặc Cung Trang
Tần Tang mắt sáng lên, châm chọc nói:
-Vừa rồi tiền bối nói là Khôi Âm Tông đã diệt môn, đã như vậy, không thể giải sâu độc, chỉ che đậy cổ trùng, đối với vãn bối mà nói hình như chỗ dùng không phải là quá lớn. Tiền bối muốn vãn bối làm gì thì cứ nói thẳng là được. Cũng không cần dùng loại giọng điệu đường hoàng này để ngụy trang thành giao dịch công bằng.
-Ngươi không sợ lão phu nói thân phận của ngươi cho Xa Ngọc Đào sao? Mặc dù Khôi Âm Tông đã vong, nhưng chắc hẳn Thiếu Hoa Sơn cũng sẽ không cho phép trong môn xuất hiện gian tế Ma môn giống như ngươi, hữu nhục môn đình. Phương pháp tốt nhất là giết ngay để lau đi dấu vết, Xa Ngọc Đào lão quỷ cũng không phải là loại người nhân từ mà nương tay. . .
Địa Khuyết lão nhân cười tủm tỉm nhưng lại khiến cho đáy lòng Tần Tang lạnh lẽo.
-Nhưng mà lão hủ cũng không phải là trưởng lão Thiếu Hoa Sơn, hà tất gì phải giúp bọn hắn bắt gian tế, làm chuyện tốn công mà không có kết quả như này chứ?
Giọng nói Địa Khuyết lão nhân hơi thay đổi:
-Bởi vì cái gọi là áp bách dụ dỗ, điều lão hủ không muốn làm nhất là uy hiếp để ép người đi vào khuôn khổ. Chỉ có lợi ích là cơ sở vững chắc nhất thì ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý làm việc. Không bằng như thế này, ta thấy linh kiếm bản mệnh kia của ngươi có hơi môn đạo, chắc là mộc thai tinh khiết, sẽ cần linh mộc để tăng cao uy lực phi kiếm phải không?
-Nhãn lực của tiền bối thật tốt.
Ô Mộc Kiếm quá đặc biệt, Địa Khuyết lão nhân có thể nhìn thấu cũng là bình thường.
Tần Tang lạnh lùng cười trong lòng, hắn không hề tin lời nói của Địa Khuyết lão nhân một chút nào, cho dù hứa hẹn lợi ích thì cũng chỉ là ngân phiếu suông mà thôi. Nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi khốn cảnh.
Có thể giết Địa Khuyết lão nhân là tốt nhất.
Nhưng thực lực giữa tu sĩ Trúc Cơ kỳ và tu sĩ Kết Đan kỳ cách nhau một trời một vực, Tần Tang nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thứ hai, tránh thoát khỏi khống chế của Địa Khuyết lão nhân trước, sau đó trước khi Địa Khuyết lão nhân đến Thiếu Hoa Sơn vạch trần thân phận của mình thì trốn đi nơi khác, hoặc tìm một chỗ để ẩn nấp.
Sâu trong Cổ Tiên chiến trường, vô tự chi địa, là một chỗ rất thích hợp để ẩn thân, nhưng mà lại quá nguy hiểm. Ngoài ra, nếu Khôi Âm Tông số đã tận thì hắn hoàn toàn có thể trốn đến phạm vi thế lực của ma môn, làm một tán tu.
Hắn chưa hề làm việc gì tổn hại Thiếu Hoa Sơn nên chắc Thiếu Hoa Sơn sẽ không gióng trống khua chiêng xâm nhập thế lực của ma môn, trắng trợn điều tra hắn, cũng không khó trốn lắm.
Đáng tiếc nhất là mất đi tài nguyên của Thiếu Hoa Sơn, sẽ không thuận tiện như trước.
Nhưng mà so với tu sĩ Luyện Khí kỳ thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở Tu Tiên Giới cũng xem như là cao thủ, có năng lực một mình xông pha giữa Tu Tiên Giới, tự mình nỗ lực, tích lũy tài nguyên tu luyện.
Không phải là không thể tiếp nhận được.
Thế nhưng không thể thực hiện ở trong cổ tu di phủ phong bế này, sau khi rời khỏi di phủ thì mới có thể tìm kiếm cơ hội thích hợp để hành động.
. . .
Địa Khuyết lão nhân gật đầu, dùng bình ngọc đựng Xích Hỏa Lưu Kim còn thừa, sau đó giống như nâng niu trân bảo mà cẩn thận thu lại.
Tiếp đó hắn lấy ra một linh mộc màu đen, bày ra cho Tần Tang xem.
Linh mộc đen như than củi, phía trên có mộc văn phức tạp tạo thành hoa văn giống như hỏa diễm, vô cùng kỳ lạ.
-Đây là Hắc Viêm Chương lão hủ mới lấy được từ trong một cấm chế.
Hắc Viêm Chương còn trân quý hơn Kim Tơ Tuyết Tùng Mộc, nếu Ô Mộc Kiếm cắn nuốt đoạn Hắc Viêm Chương này thì nhất định có thể chịu được cái Sát Phù thứ hai.
Ở giữa chiến đấu sinh tử, tốc độ lĩnh ngộ Sát Phù sẽ trở nên cực nhanh.
Tần Tang vốn đã hiểu được cái Sát Phù thứ hai, đi qua thí luyện chi địa cùng với nhiều lần tiến vào hồ dung nham, giao thủ với hỏa diễm phi hầu, hiện tại đã lĩnh ngộ hoàn toàn.
Sau này chỉ cần đóng cửa khổ tu ở trong động phủ, với thiên phú của hắn nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần hai mươi năm nữa chắc chắn có thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ.
Vạn nhất phẩm chất Ô Mộc Kiếm không đủ thì hắn còn phải ra ngoài tìm kiếm linh mộc, nếu có Hắc Viêm Chương thì không cần lo lắng nữa.
-Bây giờ ngươi theo ta đi làm một chuyện, khi làm được một nửa thì sẽ cho ngươi Hắc Viêm Chương, sau khi thành công sẽ còn có nhiều tạ ơn hơn.
Địa Khuyết lão nhân tung Hắc Viêm Chương lên, mê hoặc nói.
-Vãn bối còn có chọn lựa khác sao?
Tần Tang im lặng thật lâu, khổ sở mà nói:
-Không biết vãn bối có thể làm cái gì?
-Đi theo ta rồi sẽ biết.
Địa Khuyết lão nhân quay đầu nhìn biển dung nham, nhấc chân đi lên mặt đất.
Linh quả bị trộm, bầy khỉ trong hồ dung nham nổi giận, phẫn nộ đi đánh cấm chế để xé nát hai người Tần Tang. Dưới công kính của bọn chúng, cấm chế thật sự có xu thế rung động.
Tần Tang vội vàng đuổi theo, bay khỏi giếng cổ rồi xuyên qua Thủy Kính.
Địa Khuyết lão nhân ở phía trước đang định ra khỏi huyễn trận thì đột nhiên kinh ngạc thốt lên, hình như gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
-Bà nương kia tại sao lại ở bên ngoài?
Địa Khuyết lão nhân dừng bước, vẻ mặt âm tình bất định, đột nhiên chửi ầm lên, hiển nhiên rất hận người hắn vừa nhắc đến, khiến cho vô cùng Tần Tang nghi ngờ.
Sau đó Địa Khuyết lão nhân đột nhiên phất tay đánh ra mấy đạo linh lực, ẩn tàng khí tức và bóng dáng của hai người bọn họ, lúc này mới ra khỏi huyễn trận.
Chân trời xa xôi, ở giữa vô số ngọn núi lại có một hình vẽ bát quái cực lớn.
Ở trên hình vẽ đó có hơn mười bóng dáng đang đứng, đều là đệ tử tiến vào cổ tu di phủ của các tông môn, mà ở giữa những người này là một nữ tử mặc cung trang.