Chương 374: Ẩn Nga
Chương 374: Ẩn Nga
Nàng đứng ở trung tâm của bát quái, khí thế không hề thua kém Địa Khuyết lão nhân, chính là một trong năm vị tu sĩ Kết Đan kỳ Tư Không Mộ Nguyệt!
Những người khác tuân theo một quy luật nào đó mà vây quanh Tư Không Mộ Nguyệt, đứng ở khắp nơi trên bát quái.
Chỉ thấy trên thân mọi người tuôn ra linh lực rồi rót vào trong bát quái, khiến hai luồng khí đen trắng trên bát quái càng thêm nồng đậm, tiếp đó bát quái run lên, vô số khí đen trắng hóa thành hai Giao Long mang theo uy lực kinh thiên lao thẳng xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai luồng khí đen trắng đã đánh vào cấm chế ở phía dưới đỉnh núi.
'Ầm!'
Cấm chế phóng ra thần quang bảy màu, ngăn cản khí đen trắng xung kích, cuối cùng vẫn không địch lại, ánh sáng càng thêm ảm đạm, bị khí đen trắng xông phá.
Bọn họ lấy Tư Không Mộ Nguyệt làm trung tâm, liên thủ phá giải tất cả cấm chế trên đỉnh núi. Cấm chế này rõ ràng đã bị công kích thật lâu, hiện tại mới vỡ vụn.
Cấm chế vừa vỡ, tất cả mọi người đứng trên bát quái bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, có cảm giác đã cố hết sức, âm thầm ngạc nhiên, bọn họ nhiều người liên thủ như vậy, hơn nữa lại có Tư Không Mộ Nguyệt tọa trấn, vậy mà suýt nữa không thể phá được.
Có thể thấy được cấm chế tồn lưu đến bây giờ mạnh mẽ đến như nào.
May mắn có Tư Không Mộ Nguyệt đứng ra chiêu gọi nhân thủ để liên thủ phá cấm chế, bằng không thì bọn hắn chỉ sợ phải tay không mà về.
Cấm chế bị phá lộ ra cũng điện hoa mỹ, điêu lan ngọc thế bên trong.
Bảo vật ở ngay trong cung điện, có người ánh mắt nóng rực nhưng lại không ai vào cướp đoạt bảo vật mà chỉ ngồi xuống khoanh chân, tranh thủ thời gian để khôi phục linh lực.
Duy chỉ có Tư Không Mộ Nguyệt, ngón tay chỉ lên bát quái, khí đen trắng còn thừa hóa thành một bàn tay lớn rồi trắng trợn cướp đoạt đồ bên trong cũng điện hoa mỹ kia.
Đồ vật nào chặn đường đều bị man lực đánh nát, trong chớp mắt cung điện đã trở nên vô cùng rách nát.
Bàn tay trở lại, bên trong nắm lấy mấy chục kiện vật phẩm, có đao kiếm, cũng có các loại pháp khí kính, tiêu, tháp, còn có mấy loại linh tài, cũng có bình ngọc chứa đan hoàn, đáng tiếc linh quang ảm đạm, linh tính đã mất.
Mọi người cùng nhau ra hiệu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm bảo vật trong bàn tay, nhưng tất cả mọi người đều đè xuống tham lam trong lòng, lặng lẽ đợi Tư Không Mộ Nguyệt phân chia.
Tư Không Mộ Nguyệt nhìn thoáng qua, phất tay ném một ít đồ vật không còn linh tính ra bên ngoài, dùng linh lực cuốn một thanh linh kiếm lên rồi nói: "Viêm Quang Kiếm, cực phẩm Linh khí, ra giá đi."
-Một ngàn hạ phẩm linh thạch!
-Một ngàn ba. . .
-Tại hạ linh thạch không đủ, dùng Hải Nham Kim trao đổi một ngàn linh thạch, có đạo hữu nào nguyện ý không. . .
. . .
Tư Không Mộ Nguyệt đấu giá từng kiện bảo vật, sau đó chia đều linh thạch cho những người khác, chính nàng cũng như vậy, không người nào không phục, tràng diện hài hoà khác thường.
Cũng do nàng là cao thủ Kết Đan kỳ mới có thể có uy vọng như vậy, áp đảo những người kiệt ngạo bất tuần khác.
Hình như đây không phải là lần đầu bọn họ làm như vậy, có rất ít tranh chấp, phân chia với hiệu suất cực nhanh. Sau đó thao túng bát quái bay đến cấm chế tiếp theo.
Tần Tang và Địa Khuyết lão nhân ngửa đầu nhìn một màn này.
Lúc trước Tần Tang tiến vào đình viện thì Tư Không Mộ Nguyệt còn chưa hiện thân.
Địa Khuyết lão nhân không tiến vào bốn tòa Thiên Phong mà lại ở bên ngoài, khiến cho Tần Tang rất ngoài ý muốn là Tư Không Mộ Nguyệt cũng không đi.
Hiện tại xem ra, chỉ sợ người tiến vào cổ tu di phủ đều chạy đến dưới trướng của Tư Không Mộ Nguyệt rồi, có cao thủ Kết Đan kỳ tọa trấn, an ổn được phân bảo vật thì cớ sao mà không làm cơ chứ?
Tần Tang nhìn thấy Mục Nhất Phong và Vu Đại Nhạc cũng ở trong đó, kỳ quái là không có Vân Du Tử.
Sắc mặt Địa Khuyết lão nhân càng ngày càng khó coi, cuối cùng tức giận hừ một tiếng rồi quát:
-Đuổi theo!
Tần Tang không rõ vì sao Địa Khuyết lão nhân lại tức giận như vậy, trong lòng biết không động vào xui xẻo của hắn là được, vội vàng đuổi theo Địa Khuyết lão nhân, thấy hắn bay thẳng đến bốn toà Thiên Phong ở sâu trong dãy núi kia. Vọng sơn bào tử mã*.
*Vọng sơn bào tử mã: Mắt thấy giống như rất gần nhưng thực tế lại cách rất xa.
Câu tục ngữ phàm thế ở chỗ này cũng dùng như nhau. Bốn tòa Thiên Phong trong tầm mắt càng ngày càng lớn, chưa đến gần mà Tần Tang cũng đã cảm nhận được khí thế to lớn của bọn chúng.
Tần Tang dốc hết toàn lực mới miễn cưỡng đuổi theo được tốc độ của Địa Khuyết lão nhân, đang lúc sắp đến dưới chân Thiên Phong thì bóng dáng Địa Khuyết lão nhân dừng lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua mấy ngọn núi phía dưới.
Tiếp đó, hai tay Địa Khuyết lão nhân ấn nhẹ, Thiên Huyễn Thần Âm chi lực bộc phát trong lòng bàn tay, lặng yên che đậy khu vực này, sau đó mới hiện thân từ không trung, bước đến đỉnh một ngọn núi trong đó rồi quát:
-Đi ra!
Trong núi yên tĩnh không một tiếng động.
Trong mắt Địa Khuyết lão nhân lóe lên vẻ không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm một vách đá trong núi rồi lạnh lùng nói:
-Chẳng lẽ muốn lão hủ tự mình tới bắt ngươi sao?
Vừa dứt lời, trên vách đá hiện ra một tầng ô quang, có một người đi ra từ bên trong.
Tần Tang nhận ra người này, tên là Nhậm Hồng, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, xuất thân từ Phong Lôi Môn.
Thực lực Phong Lôi Môn cũng tương đương Dược Vương Tông, rất có địa vị ở Huyền Lô Quan.
Sau khi Nhậm Hồng đi ra khỏi vách đá thì đoàn ô quang kia tự động thu lại, lúc này Tần Tang mới phát hiện trên vách đá lại có cấm chế tồn tại, hơn nữa đã bị Nhậm Hồng phá giải một bộ phận.
-Nhậm Hồng bái kiến tiền bối!