Chương 375: Lăng Không Vẽ Phù
Chương 375: Lăng Không Vẽ Phù
Sắc mặt Nhậm Hồng biến đổi không ngừng, nhưng không dám bất kính với Địa Khuyết lão nhân, nghi ngờ hỏi:
-Không biết tiền bối gọi vãn bối ra là cần làm chuyện gì?
Địa Khuyết lão nhân nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói:
-Ba tầng cấm chế ở đây đã bị ngươi phá giải hai tầng, xem ra ngươi cũng có ít trình độ về cấm chế. Nhưng mà cấm chế tầng thứ ba không đơn giản, không có tu vi Kết Đan kỳ thì kể cả trình độ ngươi có cao hơn đi nữa cũng không thể phá giải.
Nhậm Hồng nghe vậy, khổ sở cười một tiếng:
-Tiền bối mắt thần như điện, đúng thật là vãn bối đã thử nhiều lần nhưng không thể lay động nó, đang chuẩn bị từ bỏ. Không biết tiền bối có thời gian không, vãn bối cam nguyện phụ trợ tiền bối phá cấm chế, hiến tất cả bảo vật bên trong cho tiền bối. . .
-Lão hủ còn không đến mức cướp đồ của hậu bối như ngươi!
Địa Khuyết lão nhân lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu hơi hoà hoãn:
-Nhưng mà lão hủ đang có một chuyện rất cần nhân thủ. Ngươi đáp ứng làm việc cho lão hủ thì ta có thể giúp ngươi phá cấm chế, đồng thời toàn bộ bảo vật bên trong đều thuộc sở hữu của ngươi. Ngươi có bằng lòng hay không?
Nhậm Hồng sững sờ, nhìn thoáng qua Tần Tang đang đứng ở một bên im lặng không lên tiếng, trầm ngâm nói:
-Không biết tiền bối muốn vãn bối làm gì, là ở trong di phủ hay là ở bên ngoài? Chắc là không quá lâu chứ?
Địa Khuyết lão nhân không kiên nhẫn nói:
-Tất nhiên là ở trong di phủ rồi! Sau khi rời khỏi di phủ, lão hủ cũng lười quản ngươi!
-Cái này. . .
Nhậm Hồng do dự một chút, phát hiện ánh mắt của Địa Khuyết lão nhân bắt đầu không tốt, cắn răng đưa ra quyết định:
-Vãn bối chắc chắn toàn lực phụ tá tiền bối, làm phiền tiền bối ra tay!
Nhậm Hồng đã thăm dò được quy luật của cấm chế trên vách đá, chỉ là vì thực lực không đủ nên không thể phá cấm chế, đổi thành Địa Khuyết lão nhân ra tay thì tất nhiên không đáng kể.
Trong lúc Địa Khuyết lão nhân ra tay vẫn không quên che đậy không gian xung quanh, không muốn người khác phát hiện tung tích của hắn.
Rất nhanh, cấm chế trên vách đá đã yên lặng tan rã, lộ ra động phủ bên trong. Địa Khuyết lão nhân thu hồi pháp bảo, khoanh tay đứng đó, hình như thật sự không có hứng thú với bảo vật trong động phủ.
Lúc này Nhậm Hồng mới thở dài nhẹ nhõm, thi lễ với Địa Khuyết lão nhân, đi vào động phủ một thời gian dài rồi mới đi ra.
Sau đó Tần Tang và Nhậm Hồng một trái một phải đi theo Địa Khuyết lão nhân, tiếp tục bay về phía Thiên Phong.
Không bao lâu sau có ba bóng dáng đến phía trước một tòa Thiên Phong.
Địa Khuyết lão nhân đứng ở chân núi, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhìn thấy một đường kẻ xám bắn ra bên dưới tảng đá.
Là một con phi nga không ngờ tới!
Ẩn Nga!
Nhìn thấy con phi nga này, trong lòng Tần Tang hơi động, hắn đã thấy qua cái này trên đồ giám của Ngự Linh Tông.
Ẩn Nga cũng là một loại kỳ trùng, tuy không hiếm bằng Hỏa Ngọc Ngô Công nhưng cũng vô cùng thưa thớt.
Ẩn Nga không có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thọ mệnh rất ngắn, giống như phàm trùng. Chỉ có một loại năng lực là có thể hoàn mỹ ẩn thân bên trong núi đá, giống như vật chết.
Cho dù là tu sĩ cũng khó có thể phát giác.
Ẩn Nga nhẹ nhàng vỗ cánh trên lòng bàn tay của Địa Khuyết lão nhân, cánh nhỏ xinh xắn không ngừng hoạt động, vảy mịn bay loạn, như những đám bụi màu xám biến hoá giữa không trung, sau cùng biến thành một bức tranh.
Trong tranh có một cảnh tượng.
Trong cảnh tượng đó có một người đi qua tảng đá mà phi nga ở, đang cất bước lên núi, người này ngũ quan rõ ràng, giống như tượng, là Xa Ngọc Đào!
-Lên núi là Xa lão quỷ. . .
Địa Khuyết lão nhân thu hồi Ẩn Nga, thì thào nói ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, cũng không lựa chọn lên núi mà lại dùng linh lực cuốn Tần Tang và Nhậm Hồng lên, rời đi ngọn núi này, lặng yên bay đến một tòa Thiên Phong khác.
Từ lúc tiếp cận bốn tòa Thiên Phong này, Địa Khuyết lão nhân ra lệnh cấm hai người Tần Tang làm loạn, bằng không trực tiếp tru sát!
Tần Tang có thể cảm giác được Địa Khuyết lão nhân không phải đang nói đùa.
Bị Địa Khuyết lão nhân mang theo phi hành, tâm tư Tần Tang xoay chuyển, từ lúc thấy Tư Không Mộ Nguyệt đến bây giờ ở trước Thiên Phong, Tần Tang cảm giác được rõ ràng Địa Khuyết lão nhân vô cùng thận trọng, hình như đang chuẩn bị trong bóng tối việc gì đó không muốn người biết.
Bây giờ thấy Ẩn Nga cùng với việc dùng vảy mịn Ẩn Nga để lưu cảnh trong quá khứ, Tần Tang mơ hồ đoán được điều gì đó.
Không biết Địa Khuyết lão nhân để Ẩn Nga ở đây lúc nào nhưng nó chỉ có một tác dụng là làm tai mắt, giám thị người đi qua nơi này.
Tổng cộng có năm vị tu sĩ Kết Đan kỳ tiến vào di phủ, cũng chỉ bọn họ có năng lực xông qua cấm chế để bước lên Thiên Phong, những người khác vốn không dám thử nghiệm.
Ngoại trừ Địa Khuyết lão nhân ra thì còn có bốn vị, chẳng lẽ mục tiêu của hắn là một vị trong đó?
Tư Không Mộ Nguyệt chưa hề lên núi, vậy còn lại ba người.
Bước lên toà Thiên Phong này là Xa Ngọc Đào, xem ra cũng không phải mục tiêu của Địa Khuyết lão nhân, vậy thì chỉ còn Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung Huyền Vũ đạo trưởng và Thanh La Tông Tông chủ Đỗ Y.
Không biết mục tiêu của Địa Khuyết lão nhân là người nào, mục đích của hắn là cái gì?
Đương nhiên, cũng có thể Địa Khuyết lão nhân không phải là muốn hại người mà chỉ đơn giản chọn một tòa Thiên Phong không có người đặt chân, phòng ngừa phát sinh xung đột với những người khác.
Nhưng Tần Tang cảm thấy không giống.
Rất nhanh ba người đã lặng yên đi tới phía trước tòa Thiên Phong thứ hai, Địa Khuyết lão nhân thu hồi một Ẩn Nga khác từ một chỗ trên sườn đồi, người Ẩn Nga này huyễn hóa ra là Tư Không Mộ Nguyệt, nhưng không phải lên núi mà là xuống núi!