Chương 376: Linh Đan
Chương 376: Linh Đan
-Tốc độ của nàng ta tại sao lại nhanh như vậy?
Lông mày Địa Khuyết lão nhân cau chặt, vô cùng kinh ngạc, đột nhiên xoay người hỏi:
-Hai người các ngươi dùng bao nhiêu thời gian để thông qua thí luyện? Có ai từng gặp Tư Không Mộ Nguyệt chưa, bên người nàng còn có người nào khác không?
Nhậm Hồng nói:
-Tư Không tiền bối chủ động hiện thân, hiệu triệu mọi người liên thủ phá cấm chế, vãn bối cũng là lần đầu tiên thấy Tư Không tiền bối, lúc đó vãn bối đang chuyên tâm phá giải cấm chế tầng thứ hai, hình như Tư Không tiền bối một thân một mình.
Thấy ánh mắt của Địa Khuyết lão nhân rơi vào trên người mình, Tần Tang trả lời:
-Vãn bối tu vi thấp nên chắc chắn đến muộn hơn so với Nhậm đạo hữu, hơn nữa lại lãng phí một khoảng thời gian ở di phủ bắc phương rồi mới đến đây, trước đó chưa từng thấy Tư Không tiền bối.
Địa Khuyết lão nhân thu tầm mắt lại, do dự một lúc rồi lại mang theo hai người Tần Tang rời khỏi ngọn núi này, bay đến tòa Thiên Phong thứ ba.
Người mà Ẩn Nga ẩn núp ở toà Thiên Phong thứ ba huyễn hóa ra là Huyền Vũ đạo trưởng của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung!
Đạo trưởng dáng người gầy gò, tiên phong đạo cốt, đang đi bộ lên núi, hắn nhìn quanh bốn phía, trên mặt đầy vẻ cảnh giác, nâng một tay lên, ngón trỏ và ngón giữa đan chéo, lăng không đến nơi nào đó bên cạnh, không biết định làm gì.
Nhìn thấy Huyền Vũ đạo trưởng, Địa Khuyết lão nhân đột nhiên cười to, vẻ lo lắng trên mặt biến mất sạch sành sanh, thu hồi phi nga, suy nghĩ một chút rồi bóng dáng bỗng lóe lên, yên lặng bay đến chỗ mà Huyền Vũ đạo trưởng chỉ.
Hắn vung quải trượng, đỉnh đầu tuôn ra linh lực, hóa thành Thiên Huyễn Thần Âm, sóng âm nhẹ nhàng tràn ngập khắp nơi. Chỉ chốc lát sau, những nơi mà sóng âm đi qua bỗng nhiên có thanh quang hiện lên trong không trung.
Thanh quang bắt nguồn từ một tấm linh phù, tấm bùa này khác hẳn với những linh phù Tần Tang từng gặp, nó không phải là giấy mà lại là hư thể, phù văn trên linh phù tựa như khắc lên không trung.
Đường nét phức tạp bay lơ lửng, thanh quang rực rỡ khắp nơi.
Tần Tang chưa thấy loại phù này bao giờ nhưng cũng nghe Đằng Nam nói qua rồi.
Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung giỏi nhất là linh phù chi đạo, không chỉ có tứ đại mật phù vô cùng thần bí mà còn có cách vẽ phù độc đáo, thủ đoạn chế phù. Dùng linh lực để dẫn, lăng không vẽ phù chính là một trong những pháp môn cao thâm nhất.
Chỉ khi đạt đến trình độ cao nhất trong linh phù chi đạo thì mới có thể làm được, ở Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung cũng chỉ có mấy người làm được mà thôi.
Tất nhiên Huyền Vũ đạo trưởng là một trong số đó.
Linh phù vốn đang ẩn tàng trong chỗ tối bị Địa Khuyết lão nhân dùng Thiên Huyễn Thần Âm ép ra, thông qua dao động mà linh phù phát ra, Tần Tang có thể cảm giác được linh phù này là một loại linh phù dùng để cảnh báo.
Huyền Vũ đạo trưởng lưu lại cái phù này cũng là vì để tránh hoạ, đề phòng có người theo dõi. Một khi có người đi qua nơi đây, kinh động cái phù này thì hắn có thể phát giác ngay, đáng tiếc lại bị Ẩn Nga theo dõi.
-Hợp!
Tay Địa Khuyết lão nhân nắm vào hư không, Thiên Huyễn Thần Âm chi lực lao về phía linh phù, trước khi linh phù vỡ vụn thì phong ấn nó, lại trở về hư vô một lần nữa .
Thấy cảnh này, Tần Tang và Nhậm Hồng liếc nhau, trong mắt hai người đều tràn đầy lo lắng.
Nếu như đến bây giờ còn không hiểu Địa Khuyết lão nhân muốn làm gì thì bọn họ cũng quá ngu xuẩn rồi! Tu sĩ Kết Đan kỳ tính kế tu sĩ Kết Đan kỳ, hai người bọn họ bị cuốn vào trong đó sẽ có kết cục gì cơ chứ?
Địa Khuyết lão nhân phong ấn linh phù, quay đầu nhìn bọn họ, âm hiểm cười, cũng không giải thích, dùng linh lực cuốn bọn họ bay vào giữa một khe đá, bày cấm chế ẩn nấp xuống rồi nói:
-Lão hủ cần chữa thương, các ngươi cầm chỗ tốt từ lão hủ thì hãy làm việc cho tốt, không nên suy nghĩ nhiều. Lão hủ một thân một mình, còn chưa có đệ tử, đi theo lão hủ sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Đối với ám chỉ trong lời nói của Địa Khuyết lão nhân, lòng Tần Tang không hề gợn sóng.
Vẻ mặt Nhậm Hồng lại hơi thay đổi.
Hắn tuy là đệ tử Phong Lôi Môn nhưng thiên phú có giới hạn, Kim Đan Thượng Nhân trong sư môn cũng không thèm để mắt đến hắn, có chuyện gì tốt đều để cho những đệ tử thiên phú xuất chúng kia chọn trước, kể cả không ai muốn thì cũng chưa chắc đến lượt hắn.
Nhậm Hồng nghĩ đến khoảng thời gian ở trong sư môn kia là lại thấy vô cùng phẫn uất.
Vì rơi vào đường cùng nên Nhậm Hồng phải chủ động đến Cổ Tiên chiến trường để cố gắng, giống như tán tu, mặc dù đúng thật nhận được vài cơ duyên, đã có một thân tu vi này, nhưng chua xót trong đó chỉ có mình hắn biết được.
Nếu như có thể bái một vị Kim Đan Thượng Nhân làm thầy. . .
Nhậm Hồng cúi người hành lễ, cung kính nói:
-Vãn bối đã rõ.
Tần Tang cũng phụ họa một câu, nhìn thoáng qua Nhậm Hồng rồi thu hồi ánh mắt. Mỗi người đều có ý tưởng riêng, Nhậm Hồng lựa chọn như thế nào cũng không liên quan tới hắn.
Quản chính mình cho tốt là đủ rồi!
Địa Khuyết lão nhân khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một viên linh đan, ngửa đầu ăn vào, sau khi dược lực tan ra, mặt hắn đột nhiên đỏ lên rồi phun ra máu đen.
Máu đen đen như mực chôn vùi phía dưới Thiên Huyễn Thần Âm.
Sau khi phun ra máu đen thì sắc mặt Địa Khuyết lão nhân tốt hơn rất nhiều,
Tần Tang mắt sáng lên, xem ra lúc Địa Khuyết lão nhân xông khỏi vòng vây của bầy khỉ bị Thần Hầu chùy đập trúng cũng không hề nhẹ nhàng như bề ngoài, thương thế trên người có vẻ không nhẹ, không biết viên linh đan này có thể trị hết mấy thành.