Chương 387: Cửu Long Thiên Liễn Phù
Chương 387: Cửu Long Thiên Liễn Phù
-Nhưng mà, lão hủ cũng không phải là người hiếu sát. Lão mũi trâu, chỉ cần ông thành thật trả lời mấy câu hỏi này của lão hủ…
Ngữ khí của Địa Khuyết lão nhân bỗng thay đổi, nhìn chăm chú vào Huyền Vũ đạo trưởng, hỏi:
-Lão hủ từng nghe, Nội Cảnh Nguyên Phù, một trong bốn đại mật phù của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, chính là thứ được tổ sư của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung tiêu hao tâm huyết suốt đời để sáng tạo ra. Không biết là thật, hay giả?
Hai mắt Huyền Vũ đạo trưởng phun ra lửa giận:
-Ngươi dám dòm ngó mật phù của Tiên môn ta! Muốn chết!
Địa Khuyết lão nhân làm như không thấy sự phẫn nộ của Huyền Vũ đạo trưởng, tự nhiên nói tiếp:
-Lão hủ vốn là nửa tin nửa ngờ. Nhưng mà sau đó ta đã nhiều lần điều tra, phát hiện Thượng Nguyên Thanh Tỉnh Cung trải qua bao nhiêu năm, mặc dù thanh danh không phải là hiển hách, chưa từng đứng đầu Tiểu Hàn Vực, nhưng nếu so sánh truyền thừa với Thái Ất Đan Tông thì lại lâu đời hơn rất nhiều. Mỗi khi tông môn gặp phải nguy nan, tất sẽ có Nguyên Anh đi ra ngăn cơn sóng dữ. Cái phù này chắc chắn có chỗ thần kỳ!
-Lão hủ chỉ là muốn mượn Nội Cảnh Nguyên Phù nằm trong bốn đại mật phù nhìn một lát, mong rằng ông sẽ không keo kiệt!
Huyền Vũ đạo trưởng giận dữ mắng mỏ:
-Ngươi nằm mơ!
Sắc mặt Địa Khuyết lão nhân phát lạnh:
-Lão mũi trâu, nếu không phải lão hủ nương tay, ngươi đã sớm thành một bộ thi thể rồi. Hiện tại pháp bảo, đao phù của ngươi đều hủy, lão hủ giết ngươi dễ như trở bàn tay! Giao ra Nội Cảnh Nguyên Phù, lão hủ có thể tha ngươi một mạng. Bằng không, đừng trách lão hủ không nể tình!
Đối mặt sự uy hiếp của Địa Khuyết lão nhân, Huyền Vũ đạo trưởng không hề có bất kỳ sợ hãi, còn chế giễu lại:
-Ngươi coi lão phu là con nít không hiểu sự đời? Thù này không đội trời chung, ngươi có gan để lão phu sống sót đi ra, lão phu chắc chắn chém ngươi thành muôn mảnh! Mật phù không giao cũng chết, giao ra cũng chết. Ngươi cũng có thể thử xem xem giết lão phu rồi thì có thể lấy được Nội Cảnh Nguyên Phù hay không!
-Hừ!
Địa Khuyết lão nhân hừ lạnh nói:
-Lão hủ dám ra tay với ngươi, tự nhiên đã sớm chuẩn bị xong đường lui. Coi như lão tổ sư môn ngươi tự mình ra tay, lão hủ cũng có tự tin tránh thoát sự truy sát của y. Đối với lão hủ, giết ngươi cũng không được ích lợi gì, ngược lại còn có thể bị trọng thương dưới sự phản kích của ngươi, đây không phải ý định ban đầu của ta… Chính ngươi nên cân nhắc cho thật cẩn thận, rốt cuộc là mật phù quan trọng, hay là cái mạng già của ngươi quan trọng!
Huyền Vũ đạo trưởng nghe vậy khẽ giật mình, dường như bị thuyết phục.
Trên mặt y hiện ra vẻ do dự, khẽ cúi đầu, ánh mắt giao động không ngừng.
Địa Khuyết lão nhân cũng không ra tay, vuốt vuốt Thiên Âm Loa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Huyền Vũ đạo trưởng, lẳng lặng chờ đợi quyết định của y.
-Cho dù ta đưa Nội Cảnh Nguyên Phù cho ngươi, ngươi cũng không thể sử dụng. Vả lại ngươi không sợ sau khi ra ngoài, lão phu thuận theo cái phù này đến bắt ngươi. . . Ta có thể cho ngươi phương pháp luyện chế Nội Cảnh Nguyên Phù.
Huyền Vũ đạo trưởng đột nhiên ngẩng đầu lên, nói ra.
Địa Khuyết lão nhân cười nhạo:
-Lão mũi trâu đừng gạt ta. Vì để đối phó Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung mấy người các ngươi, lão hủ đã đặc biệt nghiên cứu qua phù lục chi đạo. Mật phù chẳng qua cũng chỉ là một loại linh phù mà thôi, cũng không phải pháp bảo, còn có thể nhận chủ hay sao? Độ khó luyện chế mật phù không thua gì pháp bảo, lão hủ không có nhiều tinh lực để chuẩn bị, trực tiếp dùng Nội Cảnh Nguyên Phù của ngươi không phải nhẹ nhõm hơn sao? Còn nữa, ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào truy tung được ta!
Sắc mặt Huyền Vũ đạo trưởng lúc trắng lúc xanh, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi xòe tay ra.
Một chút bạch quang xuất hiện trên lòng bàn tay y, sau đó càng lúc càng lớn, mật phù hiện hình. Tấm phù này lớn chừng bàn tay, hình dáng thon dài, trông như ngọc khuê*, khác xa Thiên Cương Đao Phù.
*Ngọc khuê: dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông
Mặt phù chạm nổi, nhìn kỹ thì mới biết đó là một chữ triện thần bí được tạo thanh bởi từng con Giao Long.
Nhìn đến tấm mật phù này, chẳng biết vì sao, Tần Tang cảm giác có chút quen thuộc.
Trong lúc Tần Tang đang nghi hoặc ở trong lòng thì Huyền Vũ đạo trưởng nhẹ nhàng ném mật phù đi, sau đó dị biến đột nhiên xảy ra!
Bên trong mật phù đột nhiên truyền ra tiếng gầm mãnh liệt, Giao Long ở trên mặt phù sống lại. Mật phù hóa thành mảnh vụn rải rác, sáu con Giao Long chân chính phá vỡ ngọc khuê, gầm thét lao ra.
Mặc dù hình thể của những con Giao Long rất nhỏ, nhưng lại hoàn toàn giống Giao Long chân chính, thân hình như rắn, bốn móng vuốt, có vảy, đỉnh đầu không có sừng, lại có một cái bướu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhô ra độc giác.
Trong đó có Bạch Giao, Thanh Giao, cũng có Hắc Giao.
Những Giao Long này không có xác thịt, chỉ là hình thái hư ảo, chẳng qua là tinh phách của Giao Long sau khi chết mà thôi, lại tản ra hơi thở của Giao Long chính cống, khiến người rung động.
Đây là. . . Giao Long tinh phách!
Trong đầu Tần Tang xẹt qua một tia sáng, đột nhiên rõ ràng cảm giác quen thuộc tới từ đâu.
Tam Giao Long Xa!
Lúc Tần Tang đi từ Thiên Tinh bí cảnh đến chỗ di phủ này trên Tam Giao Long Xa của Huyền Vũ đạo trưởng đã cảm giác ba con Giao Long kia có vấn đề. Bây giờ ngẫm lại, còn không phải là ba con trong số sáu con Giao Long tinh phách này sao?
Không những thế, phù văn hiện ra lúc Huyền Vũ đạo trưởng thu hồi Tam Giao Long Xa chính là phiên bản tinh giản của mật phù.
Vốn tưởng rằng là một kiện pháp bảo, hóa ra là linh phù phong ấn Giao Long tinh phách!