Chương 406: Xong Chuyện Phủi Áo Đi
Chương 406: Xong Chuyện Phủi Áo Đi
Trên tấm bia đá mặc dù phủ đầy vết nứt, nhưng vẫn hoàn chỉnh như cũ, may mắn không bị rơi mất mảnh nào.
Lại đợi tiếp ba ngày, vẫn yên lặng như cũ, bia đá không phát sinh dị trạng.
Xem ra, tình hình bên trong cổ tu di phủ đã ổn định.
Tư Không Mộ Nguyệt cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh bia đá, dùng nắm tay đụng vào bia đá, lòng bàn tay tỏa ra linh lực, hình như đang dò xét gì đó, qua một hồi lâu nói:
-Không gian thí luyện đã bị hủy, cho nên cửa vào mới có thể lộ ra ngoài.
Ba người Xa Ngọc Đào thương lượng một phen, gọi tất cả mọi người đến, lại muốn quay lại cổ tu di phủ.
Lần này, không ai biết liệu bên trong cổ tu di phủ còn có thể phát sinh nguy hiểm gì, mặc dù bọn người Tần Tang không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhận lệnh tuân theo. Kết hợp tạo ra một Cửu Diệu Tinh Hà Trận cực lớn, ba vị Kim Đan làm chủ trận, liên thủ tiến nhập hắc động, đi vào bia đá.
Sau khi đi vào, quả nhiên như Tư Không Mộ Nguyệt dự liệu, bọn họ không tiếp tục bị phân vào không gian thí luyện nữa, mà trực tiếp tiến vào trong di phủ.
Một phút đồng hồ sau đó bọn họ lại trốn thoát khỏi bia đá.
Kể cả ba vị tu sĩ Kết Đan kỳ ở bên trong cũng khó có thể che giấu thê thảm.
Cả không gian di phủ đều đã thành sân chơi của Hỏa Linh Thú rồi, bọn họ mới vừa đi vào đã bị một đám Hỏa Linh Thú vây công, Hỏa Linh Thú càng giết càng nhiều, cho dù kết thành chiến trận cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, bị ép lui ra ngoài.
-Những Hỏa Linh Thú kia bởi vì đồ đằng mà sinh, hiện tại phần lớn đồ đằng đã bị hủy nên tốc độ Hỏa Linh Thú sinh ra chậm đi rất nhiều, ba người chúng ta chỉ cần hao phí chút thời gian giải quyết từng chút một là được. Chỉ là không gian xung quanh mấy toà Thiên Phong đã sụp đổ hoàn toàn, vết nứt không gian dày đặc, chỉ sợ các vị Tông chủ phải đích thân đến thì mới có thể tiếp cận địa phương kia.
Pháp y trên thân Tư Không Mộ Nguyệt lóe lên ánh sáng, khôi phục như lúc ban đầu.
Thực lực của một con Hỏa Linh Thú cũng không mạnh, tu sĩ Kết Đan kỳ hoàn toàn có thể ứng phó, sợ nhất là giống như trong địa quật và miệng núi lửa kia, hàng ngàn hàng vạn con nhét chung một chỗ.
Hiện tại Hỏa Linh Thú phân tán ở khắp nơi bên trong cổ tu di phủ, tương đối mà nói thì mật độ không dày lắm, ba vị tu sĩ Kết Đan kỳ chỉ cần chú ý ẩn nấp trong lúc động thủ, một lần chỉ kinh động một đoàn là được.
Xa Ngọc Đào chậm rãi lắc đầu:
-Tu sĩ Nguyên Anh có rất nhiều việc bề bộn, bình thường sẽ không phân tâm, bảo vật trong toà di phủ này không thể hấp dẫn được tu sĩ Nguyên Anh . . . Hơn nữa lúc ấy Tư Không đạo hữu không ở trên Thiên Phong nên không hiểu rõ nơi đó đáng sợ như thế nào. Không gian gần Thiên Phong cực kỳ không ổn định, mọi lúc đều có vết nứt sinh ra, thậm chí có vài vết nứt vô hình vô chất khó mà phát giác, Xa mỗ suýt nữa bị một vết nứt cắn nuốt, phải hủy một kiện pháp bảo mới có thể may mắn tránh thoát. Hiện tại mặc dù di phủ không hoàn toàn bị hủy nhưng không gian sâu trong di phủ vẫn biến hoá kịch liệt như cũ, tính nguy hiểm không hề kém hơn khu vực trung tâm của Cổ Tiên chiến trường. . .
Tư Không Mộ Nguyệt và Đỗ Y liếc nhau, im lặng không nói, đã nghe ra được ý của Xa Ngọc Đào, Địa Khuyết lão nhân và Huyền Vũ đạo trưởng chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Trên mặt Đỗ Y trên mặt hiện lên vẻ lo lắng:
-Địa Khuyết đạo hữu còn được, nếu như Huyền Vũ đạo hữu bất hạnh vẫn lạc nơi đây, chỉ sợ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung sẽ giận chó đánh mèo chúng ta. . .
Thật ra trong lòng Đỗ Y rõ ràng, trong ba người thì Tư Không Mộ Nguyệt và Xa Ngọc Đào lưng tựa tông môn nên không sợ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung giận chó đánh mèo, chỉ có mình hắn không có bối cảnh lớn như vậy, rất có thể sẽ phải một mình gánh chịu lửa giận của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung.
-Xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc dò tìm bí mật là việc vô cùng bình thường, Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung sẽ không bất thông tình lý như vậy. Huống hồ nói không chừng Huyền Vũ đạo hữu đã tìm được một chỗ ẩn thân, chưa chắc thật sự vẫn lạc, chúng ta không thể ngồi nhìn không quan tâm được, ít nhất cũng phải đi Thiên Phong nhìn xem.
Tư Không Mộ Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:
-Mặt khác, vài sơn phong trước kia của Thiên Phong dù bị dung nham phá hủy, ở gần vết nứt không gian nhưng cũng không chịu ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, còn sót lại hơn phân nửa. Trong núi có cấm chế, mặc dù không có nhiều đồ trân quý nhưng đối với đệ tử Trúc Cơ kỳ mà nói lại là bảo vật đáng giá để mạo hiểm. Sau khi chúng ta giải quyết xong Hỏa Linh Thú thì nơi đây cũng có thể để làm nơi lịch luyện cho đệ tử trong môn hạ.
Xa Ngọc Đào nhẹ gật đầu:
-Tư Không đạo hữu suy tính thật chu toàn, đã như vậy thì ba người chúng ta sẽ lưu lại một chút thời gian. Nhưng muốn xâm nhập chỗ sâu trong di phủ, còn phải đi mời vài người giúp đỡ nữa mới được. . .
. . .
Huyền Lô Quan.
Tần Tang đứng ở bên ngoài, ngước nhìn hùng quan, khuôn mặt tràn đầy cảm xúc, tính ra đã hơn mười năm hắn chưa bước vào Huyền Lô Quan rồi.
Lúc này bên tai truyền đến giọng nói của Mục Nhất Phong.
-Tần sư đệ, vi huynh còn phải về bẩm báo cho Kỳ sư huynh, đi trước một bước, chúng ta ngày sau gặp lại.
Tần Tang chắp tay đưa tiễn.
-Mục sư huynh xin cứ tự nhiên.
Đưa mắt nhìn Mục Nhất Phong rời đi, mặt Tần Tang lộ vẻ do dự.
Sau khi bọn họ ra khỏi cổ tu di phủ thì Xa Ngọc Đào truyền xuống mệnh lệnh để cho mọi người ai đi đường nấy.
Hiện tại cổ tu di phủ bị Hỏa Linh Thú chiếm giữ, những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như bọn họ ở lại, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào để tiến vào di phủ, chỉ có thể chờ tu sĩ Kết Đan kỳ giải quyết xong phần lớn Hoả Linh Thú rồi mới đi vào tầm bảo.