Chương 405: Kinh Ngạc
Chương 405: Kinh Ngạc
Đừng bảo là ngũ đại Kim Đan xong rồi đấy chứ?
Tần Tang nhìn cảnh tượng như tận thế trước mắt, trong lòng âm thầm tự hỏi.
Cùng lúc tổn thất ngũ đại Kim Đan, sẽ là đả kích không nhỏ đối với các đại tông môn, cho dù là chính đạo Bát Tông, trong tông môn số lượng tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có hạn.
Thảm nhất là Thanh La Tông, Tông chủ còn nằm trong số đó.
Đợi tiếp một khoảng thời gian, nham thạch và Hỏa Linh Thú tràn đến càng lúc càng gần bia đá, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng của các vị tu sĩ Kết Đan kỳ, tất cả mọi người đều bắt đầu hơi nôn nóng bất an.
Đúng lúc này, đột nhiên có người vẻ mặt mừng rỡ, chỉ phía xa hô to,
-Nhìn nơi đó kìa!
Hướng mắt nhìn theo, liền thấy có ba điểm sáng xuất hiện giữa vết nứt không gian, không gian vẫn luôn bất ổn, rung chuyển không ngừng, có vết nứt không gian đang bành trướng, có cái thậm chí còn có thể di chuyển.
Điểm sáng khó khăn xê dịch, gian nan hiểm trở né tránh vết nứt thôn phệ, mặc dù khoảng cách rất xa, không thấy rõ lắm, nhưng khiến người xem cảm giác kinh tâm động phách.
Cuối cùng, điểm sáng cũng thoát ra được vết nứt không gian, nhưng nghênh đón bọn họ lại là Hỏa Linh Thú cuồng bạo.
Có điều, Hỏa Linh Thú tuy nhiều, nhưng đang ở trong không gian di phủ rộng lớn, mọi thứ trở nên thưa thớt hơn nhiều, cũng không tính là phiền phức lớn đối với tu sĩ Kết Đan kỳ, họ thoát khỏi bọn chúng một cách rất dễ dàng.
Không bao lâu, ba bóng dáng từ từ hiện ra trước mắt mọi người, chính là ba người Xa Ngọc Đào.
Trong đó Tư Không Mộ Nguyệt và Đỗ Y còn tốt, Xa Ngọc Đào thì chật vật hơn nhiều, trên cánh tay trái thậm chí còn có một vết thương rất nặng, lộ ra máu thịt dữ tợn không biết do vật gì gây lên.
Xa Ngọc Đào không nóng lòng xử lý vết thương, tầm mắt quét qua mọi người, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, tức giận chất vấn.
-Huyền Vũ đạo trưởng đâu rồi?
Khí thế áp bách thuộc về tu sĩ Kết Đan kỳ tỏa ra, hô hấp của mọi người cứng lại, cảm giác như có núi Loan* trên đỉnh đầu, vô cùng run sợ, trong đó một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khó khăn lên tiếng,
*Núi Loan: núi nhỏ nhưng nhọn, ở đây có thể hiểu là những mũi tên bắn về phía các tu sĩ.
-Khởi bẩm Xa sư thúc, sau khi dị biến phát sinh, chúng ta vẫn chưa từng thấy hai vị tiền bối, bọn họ. . . hình như chưa đi ra. . .
Ba người Xa Ngọc Đào nghe vậy biến sắc, liếc nhau, Tư Không Mộ Nguyệt trầm giọng nói:
-Dị biến vừa xảy ra, bản cung đưa bọn hắn ra ngoài xong, liền quay lại hỗ trợ các ngươi, không hề gặp qua hai vị đạo hữu.
Đỗ Y quay người nhìn ra xa, kinh ngạc nói:
-Huyền Vũ đạo hữu và chúng ta cùng bước lên Thiên Phong, gặp nguy hiểm bị nhốt còn có thể hiểu được, Địa Khuyết đạo hữu tại sao còn chưa đi ra? Chẳng lẽ còn bị cấm chế nào đó ngăn cản sao?
Lúc này, Hỏa Linh Thú đã càng ngày càng gần, ở gần bia đá, trên mặt đất thậm chí có dung nham len lỏi.
Tư Không Mộ Nguyệt lắc đầu, nhìn Xa Ngọc Đào nói:
-Không nên ở đây lâu, chúng ta tốt nhất đi ra ngoài trước, ta thấy sụp đổ đang có xu hướng chậm dần, di phủ này có lẽ không thể bị hủy diệt hoàn toàn. Hai vị đạo hữu người hiền ắt có phúc báo, chỉ cần tìm được một chỗ ẩn thân, chắc hẳn không có việc gì. Chờ sau khi di phủ ổn định rồi, chúng ta lại nghĩ biện pháp cứu viện cũng không muộn.
Xa Ngọc Đào mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Đỗ Y đã chờ không kịp nói:
-Tư Không đạo hữu nói không sai, chúng ta nên bảo đảm an toàn của bản thân trước, mới có thể còn sức nghĩ cách ứng cứu hai vị đạo hữu. Nếu không được, thì sai người trở về Huyền Lô Quan cầu chi viện cũng không muộn.
Thấy hai người bọn họ đều có chung ý nghĩ, Xa Ngọc Đào cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Trước khi tiến vào bia đá, Tần Tang quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức thu hồi ánh mắt, tiến vào bia đá.
Sau một trận trời đất quay cuồng, lúc khôi phục tầm mắt, bọn họ đã đứng trên những mảnh đá vụn bên ngoài di phủ, ngoại trừ Vân Quỳnh Tán Nhân, còn có ba người cũng từ bỏ thí luyện, đang chờ ở chỗ này.
Tính ra, lại có sáu tu sĩ Trúc Cơ chết trong di phủ.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bọn họ, bọn người Vân Quỳnh Tán Nhân cũng vô cùng ngạc nhiên, lên tiếng hỏi bên trong đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lộ ra vẻ gặp may.
Ba người Xa Ngọc Đào truyền âm bàn luận vài câu, vẫn đứng bên cạnh cửa vào, không hề có ý định rời đi. Bọn người Tần Tang vẫn chưa được hạ lệnh, không dám tự mình di chuyển, cũng ngồi trên mặt đất ở gần đó, điều tức, chữa thương.
Tần Tang nội thị cơ thể, nhìn khí hải bên trong Cửu Long Thiên Liễn Phù, chịu đựng cấp bách trong lòng, không kiểm tra mật phù làm thần thức xao động, mà để cho nó tự ôn dưỡng khôi phục.
Tiếp tục thêm mấy lớp cấm chế bên trong khí hải, phong bế triệt để khí tức mật phù, không để lọt chút nào ra ngoài.
Như Địa Khuyết lão nhân đã nói, mật phù vô chủ, chỉ cần không có người cướp đoạt khí hải của hắn, thì sẽ không lo lắng Cửu Long Thiên Liễn Phù bị bại lộ.
Khoá Cửu Long Thiên Liễn Phù lại, Tần Tang từ từ mở mắt ra, thấy ba người Xa Ngọc Đào đang xếp thành hình tam giác trước cửa vào, liên tục kích phát hắc động xuất hiện, xem xét biến hoá bên trong.
Bia đá trong hắc động có vẻ yên lặng, nhưng lúc sau đột nhiên chấn động mãnh liệt, trong hắc động ô quang* tỏa ra chói lọi, dường như biến thành một mặt trời màu đen.
*Ô quang: ánh sáng màu đen.
Ba vị Kết Đan kỳ tu sĩ vội vàng ra tay, hạ xuống cấm chế cỡ lớn, che phủ lên ô quang, đề phòng dị tượng dẫn tới Vân Thú.
Cứ như thế, ba ngày qua đi.
Cuối cùng, hắc động hoàn toàn biến mất, ô quang tản đi, bia đá hiện ra một cách rõ ràng, nó đứng sừng sững ở giữa, xung quanh mặt đất là từng mảnh đá vụn, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.