Chương 404: Trở Về
Chương 404: Trở Về
Thời gian mặc dù ngắn ngủi, nhưng vừa đủ.
Linh Trúc phi thuyền hóa thành một tia sáng, trong chớp mắt xuyên qua lỗ hổng, Hỏa Linh Thú đuổi theo phía sau đã không còn cảm giác được khí tức của hai người Tần Tang, dần dần yên tĩnh trở lại.
Cả hai xuyên qua kẽ hở, thu hồi pháp khí, bay lên phía trên.
-Bảo bối tốt!
Tần Tang nhìn bảo châu, trong mắt lóe lên tia dị sắc, khen một câu.
Mặt Vân Du Tử thoáng chút vẻ xanh xao, cười khổ nói:
-Viên Vô Hạ Châu này quả thực là thứ tốt nhất mà lão đạo có, đáng tiếc tiêu hao quá lớn, tựa như một con quái thú hấp thu linh lực, mỗi lần sử dụng đều có thể hút cạn khí hải của lão đạo, thật ra kém xa kiếm Ô Mộc của Tần lão đệ."
. . .
Cuối cùng cũng chạy thoát.
Tần Tang vừa bay lên mặt đất, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Vị trí bọn họ đang đứng xem như phía tây nam của bia đá, cách bia đá và Thiên Phong một khoảng không quá xa, vừa nhìn là có thể thấy bia đá bắt mắt ở đằng xa kia.
Trong không khí tràn ngập một mùi gay mũi kỳ lạ.
Sắc trời phía tây hoàn toàn thay đổi.
Tràn vào tầm mắt là một màu đỏ thẫm.
Mặt đất vỡ ra thành từng vết nứt, nham thạch chảy như suối, phun ra từ lòng đất, phóng lên không trung, sau đó từ từ lan ra.
Cấm chế hỏa diễm đã bị đánh vỡ, ở dưới cấm chế, hàng loạt ngọn núi đổ xuống vỡ vụn, nhấn trìm xuống lòng đất, sau đó bị vô tận nham thạch nóng chảy vây quanh, trở thành từng mảnh hoang tàn.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy rất nhiều Hỏa Linh Thú đang chìm nổi trong dòng nham thạch, cổ tu di phủ tựa như biến thành thiên hạ của Hỏa Linh Thú.
Càng kinh người hơn là, bốn tòa Thiên Phong cũng bắt đầu xiêu vẹo, trong đó có hai tòa đã va vào nhau, sụp đổ một nửa.
Tần Tang nhớ khi vừa bắt đầu cảm nhận được cơn chấn động, nhìn tòa Thiên Phong mà Tư Không Mộ Nguyệt bay xuống, không biết nguồn gốc của dị biến có phải từ đó ra hay không.
Không chỉ như thế, Tần Tang phát hiện không gian cổ tu di phủ hình như cũng đang sụp đổ, xung quanh tòa Thiên Phong đã đổ nát kia, nhìn bằng mắt thường có thể thấy, trong không gian xuất hiện vài sợi dây màu đen, vắt ngang giữa hư không, thậm chí dài đến trăm trượng, Hỏa Linh Thú và nham thạch đánh lên hắc tuyến, sẽ như có như không tiêu tán.
Rất giống vết nứt không gian trong truyền thuyết!
Tần Tang hít vào một ngụm khí lạnh, Địa Khuyết lão nhân và Huyền Vũ đạo trưởng đại chiến, cũng không thể mảy may lay động những đồ đằng cấm chế kia, chẳng biết tại sao, cổ tu di phủ tồn tại lâu như vậy, đột nhiên bị hủy diệt.
Chẳng lẽ nơi đây vốn sắp sụp đổ, bọn họ vừa rồi chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*?
*Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ.
-Tần lão đệ, chúng ta cũng phải nhanh chóng ra ngoài, đừng để bị ảnh hưởng đến.
Vẻ mặt Vân Du Tử bình tĩnh hơn Tần Tang nhiều, chỉ về mảnh đất ở phía xa xa, lên tiếng nhắc nhở.
Vết nứt trên mặt đất dùng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan tràn ra xung quanh, mặt đất nhô cao lên, tiếp đó mảnh đất bị nổ bay, nham thạch và Hỏa Linh Thú lập tức từ lòng đất lao ra, dung nham bao phủ lấy mặt đất.
Vốn là những cỏ cây gian nan tìm đường sống, hiện tại chân chính nghênh đón diệt vong.
Lúc này, tất cả mọi người đều hướng về lối ra ở bia đá.
Gần bia đá có vài bóng người lơ lửng, đã tới trước, đang quan sát cục diện.
Ở phía tây, có người độn quang phi nhanh, chạy thục mạng mà đến, độn quang có nhanh có chậm, cũng may là không có nhiều Hoả Linh Thú xông ra từ mặt đất, chạy ở cuối cũng không lo lắng bị phát hiện.
Tần Tang do dự một chút, nói:
-Tiền bối không ngại cứ đi trước một bước, ta còn có chút việc cần làm.
-Tần sư đệ cẩn thận, tốc độ hủy diệt của cấm chế đang càng lúc càng nhanh.
Vân Du Tử cũng không hỏi nhiều, nhắc nhở Tần Tang một câu, liền điều động Linh Trúc phi thuyền, bay về phía bia đá.
Thấy bóng dáng Vân Du Tử đã biến mất, Tần Tang trầm ngâm một lúc, thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, trái ngược với mọi người, lặng lẽ đi về phía tây một đoạn, cuối cùng ẩn núp ở một bia đá bên đường.
Từng ánh độn quang từ trên không lướt qua, nham thạch và Hỏa Linh Thú đang rất gần hắn.
Tần Tang vẫn không nhúc nhích.
Mãi đến khi một ánh độn quang cuối cùng bay qua, không thấy Nhậm Hồng.
Lúc này Tần Tang mới chuẩn bị rời đi.
Không tính tu sĩ Kết Đan kỳ, thì có tổng cộng hai mươi bảy người tiến vào cổ tu di phủ, bây giờ lại chỉ còn mười sáu người tụ tập bên cạnh bia đá.
Đương nhiên, cũng có trường hợp tương tự Vân Quỳnh Tán Nhân, thí luyện được nửa đường thì bỏ cuộc, rời khỏi cổ tu di phủ.
Lúc Tần Tang chạy đến, nhìn thấy Mục Nhất Phong và Vu Đại Nhạc, bèn tới gần.
-Mấy người Xa sư thúc vẫn chưa đi ra sao?
Tần Tang nhỏ giọng hỏi.
Mục Nhất Phong lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía tây,
-Sau khi dị biến xảy ra, Tư Không tiền bối bảo chúng ta rời đi trước chờ lệnh, một mình tới hỗ trợ mấy người Xa sư thúc.
Mức độ sụp đổ càng lúc càng nghiêm trọng, một vài vết nứt không gian liên kết với nhau, tạo thành một cái khe dài đến ngàn trượng, tựa như miệng quái vật đang mở lớn, chỉ trực chờ ăn thịt những kẻ xông vào.
Không gian bị xé nứt, khung cảnh méo mó kỳ dị đến cực điểm.
Có những dòng nham thạch đột nhiên khô lại, cả ngọn núi chao đảo, trông rất quái dị, hiện tượng này, càng đến gần bốn tòa Thiên Phong lại càng nghiêm trọng hơn.
Đến lúc này rồi, mấy vị tu sĩ Kết Đan kỳ vẫn không thấy đi ra.
Địa Khuyết lão nhân và Huyền Vũ đạo trưởng còn chưa xuất đầu lộ diện, thì ba vị còn lại cũng không có khả năng xuất hiện.