Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 408 - Chương 408: Tạm Gác Lại

Chương 408: Tạm Gác Lại Chương 408: Tạm Gác Lại

Cảm nhận được tốc độ khôi phục Cửu Long Thiên Liễn Phù tăng nhanh mấy phần, Tần Tang âm thầm gật đầu rồi tạm thời dừng lại, sau đó nhìn vào cốt phiến.

"Hư Nguyên Ấn" và "Đoạt Thần Chú" là nhất định phải nắm giữ được, ngoài ra bên trong "Đô Thiên Ma Âm" còn có mấy môn pháp chú cũng vô cùng thực dụng, Tần Tang chuẩn bị tu luyện chúng nó cùng nhau.

Tần Tang dùng thần thức dò vào cốt phiến, hai mắt nhắm nghiền, động phủ trở nên yên tĩnh.

Một tháng sau.

Tần Tang đột nhiên mở hai mắt, thần quang bắn ra, khẽ quát một tiếng: "Ngưng!"

Ở trước mặt hắn có một đại ấn hư ảo bỗng nhiên thành hình, cái ấn này vuông vức, không in chữ lên nhưng lại có chữ triện thần bí, tâm niệm Tần Tang vừa động thì đại ấn đột nhiên thu nhỏ, sau đó bay vào ấn đường của Tần Tang.

Không gian bên trong Nguyên Thần, hoàng quang của phật Ngọc hiện ra, Thực Tâm Trùng sâu độc lẳng lặng mà ghé vào bên ngoài hoàng quang.

Lúc này Hư Nguyên Ấn bay đến, gắn vào trên thân Thực Tâm Trùng rồi phong ấn nó, dao động mà Thực Tâm Trùng sâu độc phát ra bị áp chế đến mức thấp nhất.

Tâm bệnh này cuối cùng cũng có thể giải quyết xong một bộ phận.

Tần Tang chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng như rơi xuống đất, trên thân buông lỏng hơn nhiều, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười rồi không ngừng tu luyện để nắm giữ "Đoạt Thần Chú" và mấy môn pháp chú, sau đó vừa chuyên tâm ôn dưỡng Cửu Long Thiên Liễn Phù vừa chờ đợi Vân Du Tử đến.

Tu luyện không biết thời gian, một năm trôi qua thật nhanh.

Cấm chế trên động phủ đột nhiên bị người kinh động.

Tần Tang tỉnh lại từ trong nhập định, mật phù xoay chầm chậm bên trong khí hải, vết nứt ở giữa đã trở nên nhỏ bé, chỉ còn một khe nhỏ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, tinh phách Giao Long cũng khôi phục rất nhiều, không hề suy yếu như trước đó nữa.

Hiện tại mật phù đã có thể miễn cưỡng sử dụng, chắc là có thể đạt tới tốc độ của Trúc Cơ trung kỳ.

Nhưng mật phù vẫn còn rất yếu đuối, trong lúc sử dụng nhất định phải cẩn thận.

Tần Tang như có điều suy nghĩ, mở hai mắt ra, thần thức quét ra bên ngoài, kinh ngạc phát hiện người ngoài động phủ không phải Vân Du Tử mà là Vu Đại Nhạc.

Hắn tới làm gì?

Tần Tang âm thầm nghi ngờ, cũng không thể nhốt người ở ngoài cửa được, hắn đóng cấm chế động phủ lại rồi đứng dậy ra đón.

-Sao Vu sư huynh lại rảnh đến động phủ của tiểu đệ vậy, mau vào trong.

Khuôn mặt Tần Tang trở nên tươi cười, thân mật mời Vu Đại Nhạc tiến vào.

-Được biết Tần sư đệ đang bế quan khổ tu, vi huynh do dự thật lâu mới quyết định tới cửa quấy rầy, sợ ảnh hưởng Tần sư đệ tu luyện.

Vu Đại Nhạc chắp tay, vừa cười vừa đi vào.

-Khách quý lâm môn, rồng đến nhà tôm, tiểu đệ vui mừng còn không kịp!

Tần Tang phất tay làm thành một bộ ghế ngồi bằng băng, bày trà xanh ra rồi chìa tay:

-Mời Vu sư huynh ngồi, động phủ đơn sơ, để Vu sư huynh chê cười rồi.

Vu Đại Nhạc quan sát động phủ chỉ có một cái giường băng, lắc đầu nói:

-Tần sư đệ không tham hưởng lạc, không bị ngoại vật quấy nhiễu, đây mới là tính cách mà tu tiên giả nên có, thảo nào tu vi tăng nhanh vượt qua vi huynh.

Nghe Vu Đại Nhạc nói như thế, Tần Tang vô cùng bất đắc dĩ.

Từ lúc gặp mặt trong không gian thí luyện thì Vu Đại Nhạc cứ cho rằng thực lực hắn tăng nhanh, bất kể Tần Tang giải thích như thế nào cũng không tin, Tần Tang dứt khoát không nói nhiều nữa.

Sau khi Vu Đại Nhạc ngồi xuống thì nói ngay vào việc chính:

-Tần sư đệ, để tránh ảnh hưởng ngươi tu luyện nên vi huynh sẽ nói thẳng, không biết linh kiếm bản mệnh của Tần sư đệ còn cần cắn nuốt linh mộc hay không?

Trong lòng Tần Tang hơi động, lúc ở trụ sở Thiên Thi Tông, Vu Đại Nhạc từng nói sẽ chú ý linh mộc thay hắn, không nghĩ rằng Vu Đại Nhạc còn nhớ rõ.

-Đa tạ Vu sư huynh nhớ nhung, linh kiếm bản mệnh kia của ta cực kỳ tham ăn, linh mộc tất nhiên càng nhiều càng tốt, nếu như trong tay Vu sư huynh có linh mộc thượng cấp thì tiểu đệ nguyện ý dùng ngàn vàng mua lại, chắc chắn sẽ không để Vu sư huynh thất vọng.

Tần Tang ngầm ỷ lại hơn vạn linh thạch trên người hắn có thể đổi phần lớn linh mộc, còn linh mộc tốt hơn thì chắc Vu Đại Nhạc cũng không bỏ được mà lấy ra bán.

Không ngờ Vu Đại Nhạc lại lắc đầu nói:

-Tần sư đệ hiểu lầm rồi, trong tay vi huynh không có linh mộc, nhưng ta biết trong cổ tu di phủ có một gốc Địa Hỏa Bàn Đồng cho nên muốn mời Tần sư đệ trở lại cổ tu di phủ.

Thấy Tần Tang hơi kinh ngạc, Vu Đại Nhạc giải thích:

-Tần sư đệ luôn luôn khổ tu, có thể còn chưa biết. . .

Hoá ra sau khi bọn hắn rời đi thì mấy người Xa Ngọc Đào đã mời các vị tu sĩ Kết Đan kỳ đến, liên thủ giải quyết cổ tu di phủ, trong đó bao gồm cả vị tu sĩ họ Đỗ mà bọn họ thấy lúc ngồi cổ truyền tống trận ở Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, tự mình chạy đến từ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung.

Hiện tại Tần Tang mới biết người này là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, chỉ cách Kết Anh một bước, khó trách Xa Ngọc Đào cung kính với hắn như thế.

Tần Tang hỏi một câu:

-Mấy người Xa sư thúc không cứu được Địa Khuyết lão nhân và Huyền Vũ đạo trưởng sao?

Tiếc là Vu Đại Nhạc cũng không rõ lắm, chỉ biết cổ tu di phủ đã gần như ổn định, đa số Hỏa Linh Thú bị tru sát, còn thừa không nhiều.

Đương nhiên đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói thì những Hỏa Linh Thú này vẫn vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần mấy người cùng nhau tiến vào, cẩn thận một chút thì cũng có thể ứng phó.

Nghe nói những cấm chế trên ngọn núi kia có một bộ phận bị xung kích, không còn chắc chắn như trước đó, có hy vọng phá giải rất lớn. Lúc này đã có không ít người giống như Vu Đại Nhạc, tụ tập đồng bạn để tiến vào cổ tu di phủ tầm bảo.

-Trước đó vi huynh đã phát hiện gốc Địa Hỏa Bàn Đồng này rồi, chỉ là thực lực không đủ, một người không phá nổi cấm chế, sau đó thì di phủ xảy ra biến cố nên tạm gác lại đến bây giờ.
Bình Luận (0)
Comment