Chương 409: Huyền Văn Hợp Vận Đan
Chương 409: Huyền Văn Hợp Vận Đan
- Chỉ dựa vào hai chúng ta thì khó bảo đảm an toàn. Ngoại trừ Tần sư đệ ta còn mời một người bạn giúp đỡ, hiện tại hắn đã trên đường đến di phủ rồi, chắc cũng sắp đến nơi. Nếu như Tần sư đệ đồng ý thì chúng ta lập tức khởi hành. Chờ khi phá cấm chế xong thì rễ Địa Hỏa Bàn Đồng sẽ thuộc về ngươi, vi huynh và người bạn kia chia đều Hỏa Đồng Dịch, ý Tần sư đệ như thế nào?
Xem ra Vu Đại Nhạc đã sớm lên kế hoạch rồi, đề xuất phương án phân chia luôn.
Rễ Địa Hỏa Bàn Đồng có một rễ chính, nó chính là đoạn linh mộc tinh hoa nhất của cả cây Địa Hỏa Bàn Đồng, phẩm chất giống như Hắc Viêm Chương.
Nhưng trân quý nhất không phải là Địa Hỏa Bàn Đồng, mà là Hoả Đồng Dịch do thân cây dựng dục ra, là một loại linh dược hiếm thấy.
Nếu như đồng ý lời mời giúp đỡ, Tần Tang cầm rễ chính thì tất nhiên không thể được chia Hỏa Đồng Dịch, bằng không khó mà phục chúng.
Tần Tang nghe vậy không đồng ý ngay mà âm thầm suy nghĩ.
Nếu như không phải là Vân Du Tử đã mời từ trước thì đi theo Vu Đại Nhạc một chuyến cũng không sao, nhưng bây giờ hắn đang đợi Vân Du Tử, kỳ hạn ước định đã sắp đến rồi.
Một chuyến đi cổ tu di phủ mất ít nhất hai tháng.
Vô cùng không khéo là hai thời gian này xung đột nhau!
Hơn nữa hắn lấy được Hắc Viêm Chương từ di vật của Địa Khuyết lão nhân, Ô Mộc Kiếm đã cắn nuốt Hắc Viêm Chương và luyện hoá nó, hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu tu luyện nên tạm thời không cần linh mộc gấp như vậy.
So sánh với Địa Hỏa Bàn Đồng thì Tần Tang càng coi trọng dược viên hơn.
Bằng hữu của Vu Đại Nhạc đã khởi hành, hơn nữa không gian thí luyện bên trong di phủ đã bị hủy, bia đá bại lộ ở bên ngoài nên tiến vào cổ tu di phủ đơn giản hơn nhiều.
Người đi vào tầm bảo lại không ít, đêm dài lắm mộng, chắc chắn bọn họ không thể chờ mình xử lý xong việc dược viên.
Không thể chiếm cả hai được.
Sau khi cân nhắc, Tần Tang đành phải mở miệng khéo léo từ chối.
Bị Tần Tang cự tuyệt, hiển nhiên Vu Đại Nhạc không nghĩ tới kết quả này, khuôn mặt hắn tràn đầy kinh ngạc:
-Tần sư đệ, Linh Thụ như Địa Hỏa Bàn Đồng không phải nơi nào cũng có thể thấy, ngươi không suy xét cẩn thận sao?
Tần Tang 'Ừm' một tiếng, tiếc nuối nói:
-Không lừa gạt Vu sư huynh, việc kia thực sự rất quan trọng đối với sư đệ, không nỡ bỏ lỡ. Cũng không thể để cho Vu sư huynh chờ một mình ta được, vạn nhất Địa Hỏa Bàn Đồng bị người nhanh chân đến trước, vậy sư đệ chính là tội nhân rồi. Nếu như Vu sư huynh thiếu nhân thủ thì ta có thể giúp ngươi liên lạc Mục Nhất Phong sư huynh, thực lực Mục sư huynh vượt xa ta, vào lúc phá cấm chế có thể phát huy tác dụng càng lớn.
Ấn đường Vu Đại Nhạc nhíu chặt, khuyên vài câu, thấy Tần Tang chủ ý đã định, tiếc nuối lắc đầu rồi đứng lên nói:
-Đáng tiếc thật, ta nghe Tần sư đệ luôn bế quan trong động phủ, còn tưởng rằng ngươi đang nhàn rỗi, không nghĩ đến lại không trùng hợp như thế, là sư huynh mạo muội rồi. Đã như vậy vi huynh không làm phiền nữa.
Tần Tang vốn định để cho Mục Nhất Phong phân chia rễ chính của Địa Hỏa Bàn Đồng rồi sau đó hắn mua lại.
Nhưng xem ra hình như Vu Đại Nhạc không hứng thú với đề nghị này cho lắm.
Lúc tiễn Vu Đại Nhạc ra ngoài động phủ, Tần Tang bổ sung một câu:
-Vu sư huynh, sau khi ngươi và bằng hữu kia lấy được rễ chính Địa Hỏa Bàn Đồng, nếu muốn bán thì có thể suy xét đến sư đệ. Chắc chắn ta sẽ dốc hết toàn lực, đưa ra giá cả khiến các ngươi hài lòng.
Vu Đại Nhạc cố làm ra vẻ tươi cười:
-Danh dự Tần sư đệ vi huynh đương nhiên tin tưởng. Nhưng mà đồ vật còn chưa lấy được, bây giờ nói những thứ này còn quá sớm. . . Mời Tần sư đệ trở về đi!
Độn quang vào đỉnh của một tuyết sơn.
Vu Đại Nhạc nhìn chằm chằm động phù đã đóng lại của Tần Tang, nụ cười trên mặt không biết đã biến mất từ bao giờ, thần sắc vô cùng âm u.
Chỉ chốc lát sau, Vu Đại Nhạc độn quang nghênh ngang rời đi.
Đỉnh núi vọng lại một tiếng hừ lạnh hầu như không thể nghe thấy.
. . .
Sau khi tiễn Vu Đại Nhạc thì Tần Tang không tiếp tục nhập định tu luyện nữa mà lấy ra một khối ngọc bội.
Chất liệu của Ngọc bội là bạch ngọc tinh khiết nhất.
Miếng ngọc bội này là vào ba tháng trước, lúc Vân Du Tử đến nhà giao cho hắn.
Tần Tang dẫn một tia linh lực vào trong ngọc bội.
Sau một phút, một đạo ánh sáng chói mắt bắn ra từ ngọc bội, khiến cho động phủ trở nên sáng trưng. Ánh sáng chói mắt, Tần Tang sớm đã đoán trước nên híp hai mắt lại, ngưng thần nhìn ngọc bội.
Ánh sáng của ngọc bội càng ngày càng sáng tỏ, gần như màu ngà sữa, vô cùng nồng đậm. Ngay sau đó ánh sáng bỗng biến hoá, tạo thành một mặt kính hình tròn trên lòng bàn tay Tần Tang.
Cảnh tượng trong mặt gương là một ngọn núi xa.
Trên núi hình như có mây mù lượn lờ, không biết do khoảng cách quá xa hay là do có cấm chế cản trở mà nhìn không rõ lắm.
Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bên trên núi có mấy tia sáng phá vỡ mây mù, bay thẳng tới chân trời.
Những ánh sáng này màu sắc khác nhau, có sáng tỏ có ảm đạm, không phải là ánh sáng đơn thuần, linh lực trong đó dao động rất mạnh, cực kỳ giống có bảo vật sinh ra. Thật ra cũng không phải là thần quang của bảo vật mà là dược lực nồng đậm tản ra khi linh dược thành thục.
Trong đó một đạo Huyền Hoàng chi khí xếp thứ ba rất dễ thấy.
Nhìn đạo Huyền Hoàng chi khí này, Tần Tang nhớ tới lời của Vân Du Tử.
-Tần sư đệ, cảnh tượng trong ngọc bội không quá rõ ràng nhưng cũng có thể nhìn ra một vài thứ, có thể linh dược phía dưới hoàng quang này là Huyền Văn Hoàng Tinh.
Có chỗ Tần sư đệ không biết, tên đúng của Hợp Vận Đan vốn là Huyền Văn Hợp Vận Đan, nhưng bởi vì thiếu một vị chủ dược là Huyền Văn Hoàng Tinh nên mãi không thể luyện chế.