Chương 411: Lợi ích
Chương 411: Lợi ích
Bởi vì trong Thu Hồng phường thị ngoại trừ mấy chỗ quan trọng thì mỗi một nơi hẻo lánh khác đều đã bị người tìm tòi vô số lần.
Nói là đào sâu ba thước cũng không đủ, nếu có đường ngầm, di bảo thì cũng đã bị cướp đoạt từ sớm rồi.
Hơn nữa lời đồn này không phải lưu truyền lần đầu tiên, cũng không phải chỉ xuất hiện ở Thu Hồng phường thị, mỗi lần tình huống tương tự xảy ra thì đều có một số người trắng trợn truyền ra đủ loại lời đồn, ý đồ đục nước béo cò.
Sau khi Vân Du Tử nhận được tin tức, với nguyên tắc không bỏ lỡ một cơ hội nào nên tự mình đi một chuyến, cơ duyên xảo hợp nhìn thấy cảnh tượng trong ngọc bội, mới xác định tin tức này có thể là thật.
Bởi vì người lưu lại cảnh tượng trong ngọc bội đã chết nên Vân Du Tử cũng không biết vị trí cụ thể, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Sau khi tỉ mỉ điều tra, Vân Du Tử nghi ngờ rằng người kia chết có liên quan đến đồng bạn cùng hắn tiến vào Thu Hồng phượng thị vào ba mươi năm trước, cuối cùng ánh mắt hắn xác định ba người trong đó.
Lần này ba người đó cũng sẽ tiến vào đại trận, hiện tại đang tụ tập nhân thủ, diễn luyện trận pháp.
Điều bọn họ phải làm sớm nhất là trước khi thủ hộ đại trận đến Đê Cốc Kỳ thì trà trộn vào đội ngũ của ba người này, bí mật quan sát từng cử động của họ để xác định kẻ giết người là ai.
Cho nên người đồng hành ngoài Tần Tang và Vân Du Tử ra thì còn có một người nữa.
Ba người cần chia ra hành động.
Sau khi xác định được mục tiêu thì tìm cơ hội liên hệ.
Suy nghĩ xong, Tần Tang thu hồi ngọc bội, mười ngày nữa là đến thời gian hắn và Vân Du Tử đã hẹn, khởi hành đi đến Thu Hồng phường thị rồi tìm cơ hội lẻn vào một đội ngũ trong đó.
Tần Tang chải chuốt lại bản thân một chút, sau khi Ô Mộc Kiếm cắn nuốt Hắc Viêm Chương thì uy lực lại tăng lên một phần, Thập Phương Diêm La Phiên và Ngọc Như Ý phù bảo là át chủ bài của hắn, hơn nữa đã khôi phục được phần lớn Cửu Long Thiên Liễn Phù rồi, có những bảo vật này ở đây thì chỉ cần cẩn thận một chút mà thôi, Tần Tang cũng không lo lắng an nguy của mình lắm.
Nhưng trong đó có vài vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, sau khi dùng thì phải chuẩn bị giết người diệt khẩu.
Trước đó tốt nhất là nên mai danh ẩn tích.
Suy tư một lát, Tần Tang ra khỏi động phủ, sau khi phong bế cấm chế thì đi thẳng đến Huyền Lô Quan, dùng một ít linh thạch bổ sung mấy món pháp khí, chuẩn bị thật tốt.
Mười ngày sau.
Vân Du Tử đúng hẹn mà tới.
-Tần lão đệ, bên kia truyền tới một tin tức. . .
Vân Du Tử vội vàng đến:
-Đại trận ở Thu Hồng phường thị lần này Đê Cốc Kỳ sẽ xuất hiện trễ một chút, có thể còn phải trì hoãn một đến hai năm, đến lúc đó người tiến vào Thu Hồng phường thị sẽ nhiều hơn. Nhưng mà thời gian dài hơn lại càng dễ chiếm được tín nhiệm của đối phương, đối với chúng ta mà nói thì chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Nhưng Tần lão đệ nhất định phải làm việc cẩn thận, cho dù đã xác định được thân phận của người này thì trước khi ta và Cát Nguyên đạo hữu tới, tuyệt đối không được đánh cỏ động rắn.
Vân Du Tử không yên lòng về Tần Tang lắm, dặn đi dặn lại.
Cát Nguyên là người thứ ba liên thủ với bọn họ, Tần Tang còn chưa gặp qua.
Hiện tại người này ở Tây Hoang Trấn, cũng chính là thành trấn ẩn núp gần Thu Hồng phường thị nhất, có thể điều tra thế cục biến hoá mọi lúc.
Tần Tang cũng biết chuyện này cực kỳ quan trọng, một người lẻn vào đội ngũ của đối phương mà tự tiện xuất thủ không phải là việc sáng suốt, có thể sẽ lọt vào vây công.
-Tiền bối yên tâm, ta biết nặng nhẹ, nhất định sẽ cẩn thận.
Vân Du Tử 'Ừm' một tiếng, 'Tần lão đệ hiểu rõ là được. Đúng rồi, ngươi nhất định phải dùng thân phận khác để ngụy trang đó'
-Nhất định rồi.
Tần Tang gật đầu:
-Sau này tiền bối gọi ta là Thanh Phong đạo trưởng.
Tây Hoang Trấn.
Toà thành trấn này hoàn toàn hiện ra dưới sắc trời, bại lộ trong bão cát, chỉ những ngày như đột kích thì mới có thể mở ra đại trận.
Gió bắc lạnh thấu xương, cát vàng tung bay.
Ở bên trong cát bụi mờ nhạt có một bóng người như ẩn như hiện đang chậm rãi đi đến tiểu trấn.
Bão cát lớn như vậy nhưng người này lại không hề vội vã chút nào, đi bộ nhàn nhã, nếu mà người phàm nhìn thấy thì sợ là sẽ ngoác mồm kinh ngạc. Nhưng ở Tây Hoang Trấn thì là chuyện vô cùng bình thường, người phàm gần như không thể đến nơi xa như vậy, chỉ có tu tiên giả đến mà thôi.
Đối với tu tiên giả mà nói, trình độ bão cát như này không khác gì gãi ngứa cả, khiến bọn hắn sợ hãi phải là thiên tượng bão cát sắp xảy ra.
Đạo sĩ đi bên trong gió cát nhưng trên thân lại vô cùng sạch sẽ, đạo bào mới toanh không hề có một nếp uốn nào, mỗi khi có cát bụi rơi vào thì sẽ bị một tầng thanh quang bắn ra.
Đạo sĩ nhìn không già nhưng khí chất lại trầm ổn, số tuổi thật sự chắc chắn sẽ không trẻ như vẻ bề ngoài.
Khoảng thời gian này người Tây Hoang Trấn đã không còn cảm thấy ngạc nhiên trước việc người ngoài đến, chỉ nhìn thoáng qua rồi không để ý nữa.
-Thiên tượng xuất hiện càng ngày càng thường xuyên.
Tần Tang đạp lên con đường lát đá của tiểu trấn, dừng lại rồi âm thầm nói một câu, nghĩ đến việc linh triều mà Vân Du Tử nói tới.
Một khi linh triều tới, bất kể là Tiên Phủ hay là bí cảnh đều không có quan hệ gì với Tần Tang, thực lực của hắn không cho phép tuỳ tiện đi dạo trong linh triều, cách tốt nhất là trốn ở ngoài hùng quan bế quan khổ tu, chờ linh triều đi qua.
Nhưng linh triều càng ngày càng gần, chịu ảnh hưởng của linh triều nên hoàn cảnh Cổ Tiên chiến trường sẽ trở nên càng thêm ác liệt, càng khó lăn lộn, đây là liên quan đến lợi ích của mỗi người.