Chương 430: Cạm bẫy
Chương 430: Cạm bẫy
-Trước đó không thể xác định được là lão mũi trâu ngươi, hay là Ngu lão cẩu, đương nhiên lão phu phải chuẩn bị chu toàn một chút.
Bị đối mặt chỉ trích nhưng La Hưng Nam trên mặt vẫn không có chút nào là xấu hổ, thu hồi ánh mắt si mê, hán đối với lão giả cao gầy phía sau Thịnh Nguyên Tử vẫy vẫy tay:
-Cung đạo hữu, trở về đi.
Vị lão giả họ Cung kia bước ra một bước, hướng về Thịnh Nguyên Tử chắp tay:
-Đều vì chủ nhân, còn xin đạo trưởng thứ lỗi.
-Quả nhiên là ngươi! Thật tưởng rằng lão phu không dám giết ngươi sao!
Thịnh Nguyên Tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nheo lại, lộ ra sát khí.
Dưới khí thế uy áp của Thịnh Nguyên Tử, thân ảnh lão giả họ Cung run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch.
La Hưng Nam bước ra một bước, giúp Cung lão giả ngăn trở khí thế của Thịnh Nguyên Tử, thản nhiên nói:
-Đúng vậy! Lão mũi trâu, đã quyết định sẽ liên thủ đối phó với Ngu lão cẩu, lại so đo cái việc nhỏ như thế này, không phải là quá vô nghĩa rồi sao? Giết Ngu lão cẩu, đoạt đến linh dược, sau này đại đạo khi về với Lão Thiên, lão phu liền đợi đến khi đạt thành Kết Đan, chắc chắn sẽ trở về đốt cho tro cốt của ngươi một nén hương. Nhưng mà bây giờ, ta không có hứng thú lục đục với ngươi. Mà lại... Đừng nói bên cạnh lão phu không có ngươi của người.
-Ngươi muốn Kết Đan? Kiếp sau đi!
Thịnh Nguyên Tử một mặt khinh thường, đối với trường sam nam tử ở phía sau La Hưng Nam nói:
-Trần hiền đệ, ngươi cứ yên tâm, ta bảo đảm sau này La lão quỷ không dám đối với ngươi như vậy.
Trường sam nam tử chỉ nhàn nhạt đáp:
-Chỉ nguyện tiền bối không quên hứa hẹn trước đây.
Thịnh Nguyên Tử cười ha ha, quét mắt nhìn về mọi người ở phía sau, rồi lại chỉ về ngọn núi phía xa mà nói:
-Lại nhìn trên núi những cái kia vầng sáng, số linh dược ở trên đó, chúng ta mỗi người hái một gốc vẫn dư sức. Chẳng qua, điều kiện tiên quyết là có thể phá giải cấm chế và giải quyết được Ngu lão quỷ, cho nên ta cần chư vị toàn lực ứng phó mới được. Nhưng nếu như có người dám lừa gạt lão phu, cũng đừng trách lão phu không nể tình.
La Hưng Nam cũng là một loại lý do như vậy.
Sau khi cảnh cáo những người theo sau, La Hưng Nam cùng Thịnh Nguyên Tử thương nghị một phen, liền dẫn đầu mọi người lướt xuống vách núi.
-Chờ một chút...
Thời điểm đang muốn bay vọt vào vực sâu, thân ảnh Thịnh Nguyên Tử bỗng nhiên có chút dừng lại, ý bảo mọi người dừng lại.
La Hưng Nam nhíu mày hỏi:
-Người của ngươi lưu lại ám ký sao?
Thịnh Nguyên Tử nhìn chằm chằm vực sâu, lắc đầu nói:
-Thế thì không có...
La Hưng Nam cười nhạo một tiếng:
-Lão mũi trâu càng ngày càng “tốt”, chỉ là một cái mương nhỏ mà thôi, cũng có thể khiến ngươi sợ hãi đến như vậy? Nếu thật sự có nguy hiểm gì, nơi đây khẳng định phải có dấu vết giao chiến.
-Nhân thủ ta đã an bài cũng không có lưu lại ám ký cảnh cáo nào... Cho dù thật sự có nguy hiểm đi nữa thì bọn người Ngu lão quỷ kia đều có thể đi qua, chúng ta vậy mà sẽ bị vây chết ở chỗ này hay sao? Các ngươi đừng có lại nghi thần nghi quỷ, Ngu lão quỷ đến đây cũng đã được một đoạn thời gian, sẽ không chờ chúng ta chậm rãi đi đến đâu!
Dứt lời, thân thể La Hưng Nam liền hóa độn quang, phá không mà đi, mọi người phía sau theo sát La Hưng Nam mà đi.
Thịnh Nguyên Tử bất đắc dĩ lắc đầu, cũng cảm thấy lời nói của La Hưng Nam khá là hợp lý, nhưng vẫn phất tay đánh ra một đạo linh lực vào trong vực sâu, linh lực phá vỡ âm khí, gây nên một trận rung chuyển, trừ hiện tượng đó ra cũng không có phát sinh dị trạng nào khác.
Thấy thế, Thịnh Nguyên Tử cũng tăng thêm tốc độ mà đuổi theo.
Mọi người rất nhanh từ trên vực sâu bay qua, bên trong quả là không có gì khác thường, vẫn như cũ phi thường yên lặng.
Thịnh Nguyên Tử thu hồi ánh mắt, thả xuống cảnh giác, tự giễu cười chính mình, nhưng chưa đợi nụ cười trên mặt hắn biến mất, đột nhiên nghe được tiếng vang xì xì.
-Cái âm thanh gì vậy?
Ý cười của Thịnh Nguyên Tử cứng đờ, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống.
Không chỉ có Thịnh Nguyên Tử, những người khác cũng nghe được, mọi người liền vội vàng nhìn bốn phía, rất mau đã tìm được đến ngọn nguồn của thanh âm, hóa ra là từ bên trong hai tòa núi thấp phía trước truyền tới.
Vực sâu của bờ bên kia không xa, đứng sừng sững trên đó là hai tòa núi đá, giống như hai cái Môn Thần hoang nguyên.
Núi đá trọc lốc, tuy là phi thường thấp bé, nhưng nếu so sánh với núi phía xa có trồng linh dược, có thể nói là tí hon gặp khổng lồ, nhỏ đến không ngờ tới.
Lực chú ý của bọn người Thịnh Nguyên Tử đều đặt trên vực sâu, rốt cuộc nhìn đến không sót gì trên hai ngọn núi này, cho dù có chuyện gì đang xảy ra thì đều có thể nhìn đến rõ ràng trong vực sâu đều không có dị dạng, chẳng ai ngờ tới vấn đề lại sẽ xuất hiện ở trên núi.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện, giống như là thanh âm của một loại quái vật nào đó đang gào thét.
Sau một khắc, mặt đất đột nhiên chấn động, 'Xì xì' một tiếng mãnh liệt, tại quanh quẩn bên trong vùng quê, âm thanh rất nhanh liền có xu thê vang đến tận mây xanh.
Ngay sau đó, trên đỉnh của hai ngọn núi phun ra một đoàn sương đỏ, 'Hô' mà phóng tới không trung.
Bên trong đỉnh núi hình như ẩn náu một cái huyệt động cực lớn, những luồng sương đỏ âm thầm xuất hiện, không có dấu hiệu nào, nháy mắt tràn ngập ra, trong chốc lát liền che đậy gần phân nửa bầu trời.
Hai đoàn sương đỏ ở trong núi giao hội, ngăn chặn con đường phía trước của bọn họ.
-Bên trong có rắn!
Có người chỉ mây mù quát to một tiếng.
-Là Câu Xà!
Lúc này, mọi người rốt cục thấy rõ một góc băng sơn đằng sau luồng sương đỏ.
Những sương đỏ này, là khí tức của một loại yêu thú hình rắn !