Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 429 - Chương 429: Đều Tới

Chương 429: Đều tới Chương 429: Đều tới

Thời điểm sắp đi ra khỏi sơn động, mọi người cũng nhìn thấy cảnh sắc ở phụ cận, hóa ra sơn động đứng ngay tại trên một mặt dốc đứng mà lại cao ngất trên vách núi, tại dưới chân vách núi là một vùng quê, xa xa phía kia là một cái vực sâu.

-Tìm nơi ẩn nấp! Nín thở!

Ngữ khí Ngu Không nghiêm túc mà nhắc nhở, rồi thi triển độn pháp, lặng yên không một tiếng động lướt về phía dưới núi.

Tần Tang quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, cúi đầu nhìn chăm chú vực sâu.

Vực sâu không tính rộng lớn, nhưng lại sâu không thấy đáy, so với Âm Sát Uyên của Khôi Âm Tông còn muốn âm trầm hơn mấy phần, bên trong âm khí bao phủ, chỉ là so với bên trong Âm Sát Uyên thì yên lặng hơn nhiều.

Thời điểm sắp tiếp cận vực sâu, thân ảnh Ngu Không đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng đem hai cỗ thi thể đẩy về phía trước.

Hai cỗ thi thể phân biệt trôi về hai bên, chậm rãi lọt vào vực sâu, dính sát với biên giới của vực sâu, một tấc một tấc rơi xuống dưới.

Đồ án ban nãy Ngu Không vẽ lên thi thể bỗng hơi hơi lóe lên, sau đó hai cỗ thi thể hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người, ngay cả khí tức cũng hoàn toàn bị che đậy.

Tần Tang lặng lẽ phân ra một luồng thần thức, ở nơi thi thể biến mất nhìn thử một chút, cũng không có phát hiện một chút kỳ lạ nào.

Ngu Không tựa hồ sợ kinh động đến đồ vật nào đó bên trong vực sâu, động tác của hắn dị thường cẩn thận, chờ đến lúc đã đem hai cỗ thi thể hoàn toàn giấu đi, hắn mới nhẹ nhàng thở phào một cái.

-Đi theo ta...

Ngu Không truyền âm tới, cũng không trực tiếp để mọi người bay qua vực sâu để khai thác linh dược, mà là dẫn đầu đám người đi đến một chỗ bí ẩn tại biên giới nơi vực sâu.

Mặc dù trong tâm mọi người đều muốn đi hái linh dược. Nhưng khi nhìn đến động tác của Ngu Không, họ liền hiểu ra rằng, trong thâm uyên khẳng định còn có bí ẩn nào đó, nên chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi, cùng Ngu Không ẩn nấp ở chỗ tối.

Cuối cùng, Ngu Không vẫn chưa yên tâm cho lắm, lại ở chung quanh mọi người bày xuống loại đồ án giống như trên hai cỗ thi thể.

Tần Tang vẫn chưa nhìn ra Ngu Không lưu lại loại cạm bẫy gì cho hai người La Hưng Nam, nhưng hắn biết không thể đợi thêm nữa, nếu không Vân Du Tử cùng Cát Nguyên có thể không kịp tìm cơ hội rời khỏi đội ngũ, nên là đã lặng lẽ đem Đồng Tâm Bội bóp nát.

Mọi người ẩn núp một thời gian dài, từ đầu đến cuối cũng không thấy bên trong sơn động có người đi ra, nhưng trên mặt Ngu Không không có chút nào nôn nóng.

Lại đợi một đoạn thời gian.

Rốt cục, từ trong lối đi của sơn động bắt đầu có mấy thân ảnh tiến ra, tiếp lấy lục tục có thêm mấy người từ bên trong đi tới.

Dẫn đầu chính là hai người La Hưng Nam cùng Thịnh Nguyên Tử.

Bọn họ lại đến từ cùng một chỗ.

Tại phía sau bọn họ, phân biệt rõ ràng ra hai nhóm người.

Tần Tang rất là ngoài ý muốn khi thấy được Vân Du Tử cùng Cát Nguyên. Tại lúc hắn bóp nát Đồng Tâm Bội, đã cẩn thận nhắc nhở qua, trong thâm uyên có thể có nguy hiểm không biết trước, hai người La Hưng Nam dữ nhiều lành ít. Không nghĩ tới bọn họ không có tìm cơ hội thoát thoát, mà lại là cùng nhau tiến đến.

Chẳng qua, lúc này hai bên không có cách nào giao lưu với nhau, Tần Tang cũng không rõ hai người bọn họ là không kịp thoát thân, hay là có ý định khác.

Hai đại kình địch đều tới, Ngu Không lại không có chút nào bối rối, chỉ thấy hắn nhỏ giọng cất lời:

-Hai cái phiền phức đồng loạt đến, ngược lại là giúp ta bớt đi phiền phức.

Tần Tang cúi đầu liếc mắt nhìn vực sâu.

Ở bên trong vực sâu này, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn những gì bọn họ tưởng tượng trước đó, như thế mới có thể để cho Ngu Không tự tin đến như vậy, chỉ trong một lần diệt trừ cùng lúc hai người La Hưng Nam.

Đáng tiếc, hiện tại Đồng Tâm Bội đã vỡ, Tần Tang cũng không thể truyền lại tin tức, cảnh cáo Vân Du Tử cùng Cát Nguyên, bây giờ chỉ có thể để bọn họ tự cầu phúc.

Nếu như Vân Du Tử cùng Cát Nguyên khó thoát khỏi kiếp nạn này, thì kế hoạch tiếp theo cũng phải một lần nữa chế định, cần làm hai tay chuẩn bị mới được.

Chính mình cùng Ngu Không không có gì lục đục, tốt nhất là tất cả đều vui vẻ.

Cho dù trong tâm hắn có nghi ngờ chính mình làm loạn, thì cũng sẽ không tận lực nhắm vào mình. Bảo vật trên người mình so với tán tu mạnh hơn nhiều, cũng có thể bù đắp một ít về chênh lệch thực lực, chỉ cần mình đầy đủ thận trọng thì việc tìm cơ hội thoát thân cũng không có gì là khó.

Thậm chí nếu như có thể tìm được cơ hội, thì cũng có khả năng lật ngược tình thế để giết hắn.

Nhưng mà cái phiền toái lớn nhất chính là Nhan Võ. Mỗi khi hắn nhìn qua, Tần Tang luôn có một loại cảm giác lạnh sống lưng.

Tần Tang vẫn không nhúc nhích, nhìn bóng người phía trên, ánh mắt hắn thấp thỏm không yên.

Hai nhóm người đứng tại cửa hang, nhìn về dãy núi phía xa.

-Ngu lão quỷ đi đâu mất rồi?

Thịnh Nguyên Tử híp mắt, đảo mắt một vòng, phát hiện trên bình nguyên không có lấy một người, núi xa bị mây mù bao phủ, nhìn thấy không rõ lắm tình huống bên trong đến tột cùng là như thế nào.

La Hưng Nam nhìn chằm chằm núi xa, ánh mắt dị thường si mê, lẩm bẩm nói:

-Thiệu Xuân Huy thật đúng là đã phát hiện ra cái địa phương khó lường! Nơi đây hẳn là dược viên của chủ nhân động phủ chủ nhân, những cái này đó ít nhất cũng là ngàn năm linh dược, thật đúng là khiến người lóa mắt! Cái lão cẩu kia rất có thể đã vào núi, chúng ta cũng nên mau chóng lên đường, miễn cho các loại bảo bối bị lão cẩu giày xéo.

Thịnh Nguyên Tử liếc mắt nhìn La Hưng Nam:

-Thiệu Xuân Huy lần trước tay không mà về, nói rõ những cái cấm chế bên trong mây mù kia không hề đơn giản, vừa vặn để cho Ngu lão quỷ giúp chúng ta mở đường trước, ngươi gấp cái gì? Đều đã xác định là Ngu lão quỷ giở trò, ngươi có phải hay không nên đem người của lão phu phái vào làm gian tế gọi về?
Bình Luận (0)
Comment