Chương 428: Vội vàng đuổi theo
Chương 428: Vội vàng đuổi theo
Trừ cái đó ra, thì không còn cách nào khác.
Mộc Đằng lão nhân đương nhiên không muốn cứ như vậy chết dưới tay Nhan Võ, nhưng lại không dám lui lại. Lão vẫn duy trì loại dáng vẻ quái dị đó, thân trên đột nhiên uốn cong, giống như là bị bẻ gãy từ bên trong, vô cùng nguy hiểm mà tránh né tia chớp này. Nắm lấy cơ hội đó thân ảnh hắn liền hóa thành một đạo ánh sáng xanh, toàn lực phóng tới lối ra.
Đáng tiếc Mộc Đằng lão nhân đã chậm một bước, lúc Ngu Không đã giải quyết xong Nguyệt Nha Tiên, xiềng xích lấy tốc độ càng nhanh hơn trước mà quấn lấy Mộc Đằng lão nhân.
Nhan Võ đứng bên cạnh cũng không cam chịu yếu thế, điều khiển thanh kiếm xuất quỷ nhập thần mà tấn công.
Hai hướng đồng loạt bị tấn công, huống chi tu vi Ngu Không tu lại ở một cảnh giới vô cùng cao, Mộc Đằng lão nhân cơ hồ không thể phản kháng, liền bị xiềng xích xuyên qua cái ót mà chết.
Ngu Không cánh tay hất lên, đem xiềng xích thu hồi, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, thi thể của Mộc Đằng lão nhân đã được ném đến bên cạnh Nguyệt Nha Tiên.
-Ngu tiền bối, nô gia trước đó căn bản không nhận biết lão bất tử này, ngươi vì cái gì lại đánh lén nô gia, chẳng lẽ là muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta?
Nguyệt Nha Tiên rất là hoảng sợ, gấp gáp kêu oan.
Một bên nói, Nguyệt Nha Tiên còn lấy ánh mắt nhìn sang bọn người Tần Tang, ý tứ bên trong ánh mắt đó rõ ràng là đang thúc giục bọn họ phải gấp rút ra tay, chứ đừng để Ngu Không tiêu diệt từng bộ phận.
-Bộ dáng này của ngươi ngược lại rất là mị hoặc quyến rũ, ta không nghĩ tới lão thất phu La Hưng Nam bỏ được để cho tình nhân nhỏ của mình đi làm nội ứng. Đáng tiếc rằng, Ngu mỗ đối với ngươi lại không có hứng thú gì, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Ánh mắt Ngu Không nhìn sang hai cái tù nhân trên mặt đất, ngữ khí hắn bình thản khiến lòng người phát lạnh.
Nguyệt Nha Tiên kinh ngạc không nói gì, sau khi giằng co một hồi cũng đã chán nản, từ bỏ giãy dụa:
-Nguyên lai ngươi đã sớm biết?
Ngu Không cười lạnh không nói, chuyển thân nhìn xem Tần Tang, Thượng Quan Lợi Phong cùng Ô Trần nói ra:
-Ba vị đạo hữu không cần sợ hãi, tình cảnh bên ngoài động phủ các ngươi cũng đã nhìn thấy. Ngu mỗ cùng hai cái lão gia hỏa kia vốn có thù cũ, hai người này là gian tế được bọn họ phái tới bên cạnh Ngu mỗ, Ngu mỗ cố ý để bọn họ đến đây, cũng là muốn thừa cơ hội này chấm dứt ân oán ngày trước, vì vậy bọn họ cùng ba vị không có quan hệ. Thời điểm đi đoạt bảo, Ngu mỗ y nguyên sẽ tuân thủ lời hứa.
Nhan Võ xách ngược lấy bảo kiếm, đi tới phía sau Ngu Không, phối hợp với dáng người cao lớn, nên lúc này nhìn hắn không khác gì bảo tiêu.
Thượng Quan Lợi Phong ôm trường đao trong ngực, nhìn không ra hắn đang mang tâm tư gì.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Ô Trần còn chưa tan đi, lúc này nghe được lời nói của Ngu Không khiến sự thấp thỏm trong lòng hắn mới qua loa bình phục.
Tần Tang khẽ cúi đầu, hắn nhạy cảm cảm giác được, ánh mắt mang theo một loại ý tứ trêu tức mèo vờn chuột của Nhan Võ thỉnh thoảng lại rơi vào trên người mình.
Trấn an tốt ba người Tần Tang, Ngu Không lúc này mới cúi người ngồi xuống.
-Các ngươi đã đem tin tức truyền ra ngoài sao?
Khóe miệng Ngu Không lộ ra một ý cười quỷ dị, không để ý tới biểu lộ kinh hãi trộn lẫn hoảng hốt của Nguyệt Nha Tiên, trên tay tuôn ra một đạo linh lực, một bàn tay đã đập chết Nguyệt Nha Tiên, phong bế mùi vị máu tanh của sau đó vẽ lên một cái gì đó ở phía trên.
Sau cùng, từ luồng linh lực đã hình thành một cái đồ án quỷ dị, trong nháy mắt đã hiện ra các loại ấn ký, Nhan Võ lúc này liền móc ra vài lá bùa dán lên trên người bọn họ.
Tần Tang yên lặng nhìn xem động tác của bọn họ, từ lời nói của Ngu Không liền có thể nghe ra được mánh khóe.
Ngu Không cố ý thả hai cái gian tế tiến vào, để bọn hắn nhìn đến quá trình mở ra đường hầm, đồng thời mặc cho bọn họ truyền tin ra ngoài, dụng ý của hắn rõ ràng là để dẫn dụ hai người La Hưng Nam cùng Thịnh Nguyên Tử.
Hắn lấy ở đâu ra cái tự tin có thể đồng thời giải quyết hai kẻ có thực lực không kém gì người khác?
Khóe mắt Tần Tang liếc về bên ngoài sơn động, huyền cơ hẳn là ngay tại phía trước.
-Các vị đi theo ta.
Sau một phen động tác đó, Ngu Không lại cẩn thận đem dấu vết giao chiến trong sơn động lau đi, kỳ thực Mộc Đằng lão nhân cùng Nguyệt Nha Tiên đều không thể làm ra hành động phản kháng nào, ngoại trừ mấy sợi dây leo đã khô héo thì không có dấu vết gì lưu lại.
Sau đó, linh lực của Ngu Không hóa thành một tấm bàn tay to lớn, nắm lấy hai cỗ thi thể đi về hướng bên ngoài sơn động.
Nhan Võ xách theo kiếm, ở một bên nhìn chằm chằm, ba người bọn hắn nhìn nhau, rồi cũng vội vàng đuổi theo.