Chương 427: Dẫn dụ
Chương 427: Dẫn dụ
Ra khỏi sơn động, Tần Tang tận mắt thấy được cảnh tượng bên trong ngọc bội. Rốt cục hắn đã có thể xác định được nơi này chính là dược viên!
Chỉ là nơi đây xa so với trong tưởng tượng của Tần Tang thì rộng lớn mênh mông hơn rất nhiều.
Bên ngoài sơn động là một mảnh vùng quê to lớn, bên trong phân bố lẻ tẻ vài toà núi thấp bé, cũng không có chỗ nào kỳ lạ, chỉ có tòa núi cao chót vót ở vùng bình nguyên kia là bắt mắt nhất, chính là tòa núi được hiện ra bên trong ngọc bội.
Sương mù che đi các ngọn núi ở phía xa, khí tức của các loại linh dược phá vỡ màn sương mù mà hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
-Những cái kia... Chẳng lẽ là linh dược được chủ nhân của tòa động phủ này gieo trồng?
Ô Trần la thất thanh, trong mắt mang theo nồng đậm nóng rực. Còn những người khác, cũng đều không khác gì so với Ô Trần.
Chẳng qua cũng có người còn có thể giữ vững tỉnh táo, Mộc Đằng lão nhân lạnh lùng nói:
-Chư vị không nên vội vã cao hứng, y theo lão phu nhìn, sương mù lượn lờ bên trên ngọn núi kia chỉ sợ cũng không phải là thứ bình thường, mà lại là cấm chế phi thường lợi hại. Chúng ta có thể đến hái linh dược hay không, vẫn chưa thể biết được.
Lời nói của Mộc Đằng lão nhân đã tạt cho mọi người một chậu nước lạnh, đem bọn hắn từ trong nội tâm cuồng nhiệt giội tỉnh.
Ngu Không hơi hơi gật đầu, nhìn xem Mộc Đằng lão nhân, giọng nói mang đầy ẩn ý:
-Mộc Đằng đạo hữu không hổ là gừng càng già càng cay, khó trách Thịnh Nguyên Tử yên tâm phái ngươi qua đây, tiềm phục tại bên cạnh Ngu mỗ.
Mọi người nghe xong liền sửng sốt, tất cả đều đồng loạt kéo dài khoảng cách với Mộc Đằng lão nhân.
Sắc mặt của Mộc Đằng lão nhân kịch biến, lão cố tự trấn định mình, tranh luận nói:
-Lão phu ngay từ lúc bước vào tiên đồ, liền đã một thân một mình, không quen biết cái người Thịnh Nguyên Tử, không biết Ngu đạo hữu ngươi đang nói cái gì...
Ngu Không cười lạnh một tiếng, hắn cũng không nói nhiều, bất chợt từ lòng bàn tay bắn ra một đạo hồng quang hướng thẳng đến chỗ Mộc Đằng lão nhân, chính là loại xiềng xích đã cứu viện cho Nhan Võ, nó là một loại pháp khí cực phẩm.
Mọi người lúc này còn chưa hiểu rõ tình trạng, nên không người nào dám nhúng tay vào trợ giúp lung tung, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn Ngu Không động thủ với Mộc Đằng lão nhân.
Xiềng xích khi bắn ra đã hóa thành một đạo hỏa tuyến.
Khi xiềng xích vừa bắn ra tới giữa không trung, bỗng nhiên lại xuất hiện dị biến.
Tại thời điểm xiềng xích lướt qua trước mặt Nguyệt Nha Tiên, đột nhiên lại thay đổi phương hướng, tốc độ tăng vọt, như một con rắn mà quấn về phía Nguyệt Nha Tiên.
Nguyệt Nha Tiên không có chút nào phòng bị, đến lúc phát hiện được xiềng xích có điểm khác liền vội vàng phát động dây tơ hồng ngăn cản, nhưng tiếc rằng đã quá muộn, sợi tơ còn chưa kịp mở rộng thì đã bị xiềng xích tuỳ tiện quất bay, trói nàng lại một cách chặt chẽ vững vàng.
Cùng lúc đó, Mộc Đằng lão nhân tại lúc Ngu Không động thủ đã từ bỏ tâm lý che giấu. Lão hét lớn một tiếng, dưới chân điểm mạnh một cái, mấy chục dây leo to lớn từ bên trong khe đá mọc ra, sau đó điên cuồng sinh trưởng, quấn lấy lẫn nhau, chỉ trong chớp mắt liền ở phía trước Mộc Đằng lão nhân hình thành một bức tường dây leo to lớn lại rậm rạp.
Mà Mộc Đằng lão nhân chính mình là mượn lực lui vào trong sơn động, hy vọng bức tường dây leo có thể ngăn cản được Ngu Không một đoạn thời gian, để cho hắn tránh được một kiếp nạn.
Không ngờ, Mộc Đằng lão nhân thân ảnh vừa động, đột nhiên có một thanh kiếm màu đen được triệu hồi ra, chuôi kiếm lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện, mà góc độ lại cực kỳ âm hiểm, hướng thẳng đến lồng ngực của Mộc Đằng lão nhân.
Nếu như Mộc Đằng lão nhân không chú ý đến mà tiếp tục bỏ trốn, chắc chắn sẽ bị trường kiếm đâm xuyên ngực.
Mộc Đằng lão trong lòng bỗng nổi lên báo động, thân ảnh đột nhiên dừng lại, cưỡng ép thay đổi thành một loại góc độ quỷ dị, nhìn đến người cầm trong tay thanh kiếm đó cư nhiên lại là Nhan Võ!
-Là ngươi!
Mộc Đằng lão nhân lớn tiếng gầm thét, đột nhiên hiểu rõ ràng điều gì đó.
Từ sau khi tiến vào cầu vồng, Nhan Võ luôn đứng ở một bên trầm mặc không nói gì, hiện tại càng là rơi vào phía cuối của hàng ngũ, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn bởi vườn thuốc thần bí, ai cũng không để ý tới những cử động nhỏ lẻ của Nhan Võ.
Hiện tại Nhan Võ đột nhiên xuất thủ, mọi người lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Nhan Võ là người của Ngu Không. Hắn một mực trốn ở phía sau mọi người, dụng ý kỳ thật là để chặn đứng đường lui của Mộc Đằng lão nhân!
Ngoại trừ Mộc Đằng lão nhân, Tần Tang trong lòng cũng đột nhiên trầm xuống.
Nếu như hắn sớm biết Nhan Võ là người của Ngu Không, cho dù chịu đựng bị Nhan Võ trào phúng,
Cũng tuyệt đối sẽ không bắt hắn lại rồi ra uy!
Nhưng bây giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Tần Tang ánh mắt lấp lóe, suy nghĩ lung tung thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không bóp nát Đồng Tâm Bội, cũng không ra tay trợ giúp Mộc Đằng lão nhân.
-Lão bất tử...
Nhan Võ khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:
-Cút về!
'Đùng!'
Một tấm bùa vàng từ trong tay Nhan Võ bay ra, tấm phù bay đến giữa không trung thì cùng lúc vỡ vụn ra, hóa thành một tia chớp nhỏ bé yếu ớt, không một tiếng động mà bay thẳng đến trước mặt Mộc Đằng lão nhân.
Tia chớp này nhìn dị thường nhỏ yếu, nhưng không chỉ Mộc Đằng lão nhân mà những người khác cũng lộ ra vẻ kiêng dè.
Lá phù này tuyệt đối là dùng một loại pháo chú cực kỳ cao minh để chế thành, bên trong tia chớp ẩn chứa cỗ sức mạnh cường đại làm cho người ta kinh hãi!
Mộc Đằng lão nhân đối diện trực tiếp với tia chớp thì càng cảm thụ rõ ràng hơn, hắn vội vàng tránh né cây kiếm, dùng hết lực đạo. Lão lúc này là bị Nhan Võ bắt buộc, nếu như muốn không chết, lão chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại.