Chương 426: Bảo vật
Chương 426: Bảo vật
Trong đó lại không thiếu Kết Đan kỳ tu sĩ.
Số người đến trước Ngu Không, vậy mà lại không có kẻ nào có thể phát hiện được bí mật bên trong tượng bùn!
Dòng khí màu cầu vồng bắn ra, cuối cùng hóa thành một đạo cầu vồng, kéo đến dài hơn nửa cái đại điện.
Cầu vồng có hình vòm, nhưng chỉ có một nửa, một mặt rơi vào phía trước Ngu Không, một chỗ khác lại nối với lòng bàn tay của bức tượng bùn rồi biến mất ở trong hư không.
Tần Tang trong lòng đột nhiên giật mình.
Đạo cầu vồng này, chẳng lẽ là đang chỉ hướng để đi vào “Đường hầm” đi tới vườn thuốc sao?
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ tới cái gọi là đường hầm vậy mà được giấu ở nơi rõ ràng như vậy, không những thế, cả phương thức mở ra cũng vô cùng quái dị.
Đại điện được chiếu sáng bởi cầu vồng đã trở nên rực rỡ, nhiều màu sắc. Ngu Không hình như sớm có đoán trước, ngay tại lúc màu cầu vồng sáng lên hắn liền phất tay đánh ra một đạo linh lực ngăn lại cửa lớn, không để hào quang của cầu vồng chiếu ra ngoài,
Tránh bị người bên ngoài nhòm ngó.
-Ha ha...
Ngu Không ngửa mặt lên trời cười to:
-Vị bằng hữu nào đó quả thật không lừa ta! Hiện nay đạo đức của thế nhân đều đã sụp đổ, người tu tiên chỉ biết tầm bảo, không hiểu thế nào là biết ơn. Bằng không thì làm sao đến tận bây giờ bí mật của tượng bùn mới bị Ngu mỗ phát hiện?
Nghe được tiếng cười của Ngu Không mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần mà liếc mắt nhìn nhau một cái. Nguyệt Nha Tiên nũng nịu đặt câu hỏi:
-Ngu tiền bối, chúng ta sao lại chưa từng nghe qua việc tượng bùn còn có chỗ khác thường như thế này? Chẳng lẽ tiền là người đầu tiên phát hiện ra đầu liên kết này của cầu vồng là bảo khố của vị chủ nhân động phủ này sao?
Ngu Không thu lại nụ cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn qua:
-Bất kể là dẫn đến chỗ nào, chẳng lẽ chư vị đạo hữu lại không muốn đi vào xem thử?
Lời vừa nói ra, đáy mắt mọi người đều trở nên nóng rực, Ô Trần cẩn thận từng li từng tí nói ra:
-Bí ẩn ở nơi kia, chúng ta chắc chắn là muốn đi vào nhìn qua. Nhưng cái cầu vồng này là do Ngu đạo hữu phát hiện ra đầu tiên, nên cũng phải chờ nhận được sự cho phép của đạo hữu mới được. Không biết Ngu đạo hữu có yêu cầu gì, chỉ cần ngươi phân phó, chúng ta nhất định sẽ giống như Thiên Lôi, đạo huy sai đánh đâu thì sẽ đánh đó.
Mọi người cũng theo đó mà gật đầu lia lịa.
Cái cầu vồng bí ẩn này không biết được nối dẫn đến nơi nào, nhưng nhất định là một tồn tại sâu khó lường, không những thế nơi đây rất có thể chưa hề bị người nào khám phá qua, nói không chừng còn có bảo vật trân quý hơn so với những món đồ bên trong Linh Bảo Các.
Cho dù chỉ có thể nhận được miếng canh, thì cũng đã làm cho người ta động tâm.
Chỉ cần Ngu Không không nghĩ độc chiếm, thì bất cứ yêu cầu gì bọn hắn đều có thể tiếp nhận.
Ngu Không ha ha cười ra tiếng:
-Ngu mỗ nếu đã mời chư vị đạo hữu đến đây, tất nhiên sẽ không đem chư vị bỏ qua một bên, để chính mình độc chiếm tất cả. Đằng sau cầu vồng đối diện là cái gì, có bảo vật hay không, lão phu cũng hoàn toàn không biết gì cả, nói không chừng bên trong còn tồn tại các loại cấm chế nguy hiểm hơn so với bên trong Linh Bảo Các... Không có người muốn lui ra sao?
Ở trong tình huống này thì ai có thể chịu được sự dụ hoặc chứ?
Huống chi, bọn hắn đều đã nhìn thấy bí mật, hiện tại nếu lựa chọn lui ra thì ai biết được sẽ phải nhận đến loại kết cục gì?
Không có người lựa chọn lui ra, khiến Ngu Không vô cùng hài lòng, hắn gật gật đầu, mắt nhìn đại điện ở ngoài, thúc giục nói:
-Ta lo rằng chậm một chút nữa sẽ có biến cố, nơi đây không thể ở lâu, mọi người mau vào đi thôi.
Nhan Võ đi đầu, mọi người xếp hàng bước lên cầu vồng, Ngu Không là người tiến vào cuối cùng.
Tần Tang yên lặng đi lên.
Hắn không có gấp gáp bóp nát Đồng Tâm Bội, mặc dù về cơ bản thì đã có thể xác định cầu vồng chính là đường ngầm, nhưng là hiện tại vẫn chưa thể triệt để thăm dò được tình thế của cầu vồng đối diện, cho nên là vẫn chưa nên tùy tiện truyền lại tin tức tốt, nếu không có thể sẽ biến khéo thành vụng.
Từ cảnh tượng bên trong ngọc bội liền có thể nhìn ra được, linh dược chỉ sợ không thể dễ hái như vậy, cho nên không cần phải nhất thời nóng lòng.
Quan trọng nhất là, Tần Tang nhìn không thấu được ý đồ của Ngu Không.
Nếu như hắn là thật tâm muốn liên thủ cùng mọi người để tầm bảo, thì tốt nhất là nên bình an vô sự.
Lỡ đâu đúng như lời Thịnh Nguyên Tử đã châm chọc, Ngu Không chỉ là muốn tìm vài cái kẻ chết thay hắn, thì Vân Du Tử cùng Cát Nguyên là nhất định không thể thiếu người ở đằng sau yểm trợ. Rốt cuộc thì Ngu Không cũng đã giết Thiệu Xuân Huy, hắn cũng chẳng bận tâm về việc giết nhiều thêm mấy người nữa đâu?
Nhập tâm suy nghĩ những điều này, từng người trước mặt Tần Tang đều đã biến mất tại điểm cuối cùng của cầu vồng, bây giờ thì đến phiên Tần Tang.
Tần Tang hít sâu một hơi, bản thân cũng âm thầm đề phòng, tại chỗ cầu vồng bị cắt đứt mà bước ra một bước, nhìn thấy trước mắt là một trận lờ mờ, dưới chân hắn giẫm lên không phải là hư không, mà là thực địa.
Mọi người xuất hiện tại một cái sơn động bên trong, mặt ngoài động khẩu tia sáng lờ mờ, sương mù mịt mờ. Trong sơn động không có nguy hiểm, cũng không tồn tại cấm chế, mọi người thần sắc hơi trì hoãn, chuyển thân nhìn xem cuối cùng đi tới Ngu Không.
Ngu Không đưa tay quét lên trên vách đá một cái, cầu vồng liền theo đó biến mất.
-Bảo vật ngay ở phía trước, mọi người còn chờ cái gì?
Ngu Không bỏ lại một câu, liền dẫn đầu bước ra ngoài sơn động.