Chương 425: Cầu vồng
Chương 425: Cầu vồng
Nghe vậy, ánh mắt Mộc Đằng lão nhân chợt sáng lên, gật gật đầu, đi đến bênh cạnh Ngu Không.
Ô Trần đấu tranh một lát, cũng theo qua đó.
Chỉ còn lại ba nữ nhân, Nguyệt Nha Tiên cười quyến rũ một tiếng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương dựa qua:
-Nô gia một mình bơ vơ, có thể được Ngu tiền bối chiếu cố, còn được mấy vị đạo hữu giúp đỡ, vui mừng còn không kịp, sao lại từ chối chứ?
Tỷ muội họ Tu thương lượng với nhau trong chốc lát, cùng hành lễ với Ngu Không, lời nói có chút áy náy:
-Tỷ muội bọn ta có mục tiêu khác, tiếc là mục tiêu đó không phải ở phía sau núi, không thể đồng hành cùng Ngu tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi cho.
Ngu Không chẳng muốn gây phiền phức, đưa tay nâng họ dậy, thản nhiên nói:
-Ngu mỗ sớm đã nói qua, chư vị đến hay đi đều tự do, hai vị cô nương cứ tự nhiên, chúc hai người có thể đạt được thứ mình mong muốn.
-Đa tạ tiền bối!
Tu gia tỷ muội chắp tay rời đi, trước ánh mắt tiễn biệt của mọi người, biến mất trong màn mưa.
Ngu Không cười nói:
-Tuy rằng thiếu đi hai vị đạo hữu, uy lực của Quy Nguyên Trận sẽ giảm đi, nhưng chư vị đều là người có thực lực xuất chúng, ắt hẳn lần này đi nhất định sẽ thắng lợi trở về. Chúng ta cũng nhanh chóng lên núi đi, chư vị hãy theo ta.
Dứt lời, thân ảnh của Ngu Không thoắt cái đã vọt vào màn mưa, mọi người cũng vội vàng dùng độn quang, bám theo gắt gao.
Thềm đá dốc ngược, còn có nhiều chỗ bị phá hỏng nghiêm trọng, nhưng đối với người tu tiên mà nói thì cũng không phải trở ngại, mọi người theo sát ở phía sau Ngu Không, nhanh chóng hướng đến đỉnh núi mà đi, trên đường gặp được những người khác, cũng đều tự né tránh, không có ai muốn gây xích mích ở nơi này.
Không bao lâu, mọi người đã xuất hiện ở đỉnh núi, mọi người đang nghĩ rằng Ngu Không sẽ trực tiếp vượt qua Cung Phụng đại điện, chạy về phía sau núi, vậy mà Ngu Không lại đi thẳng đến trước Cung Phụng đại điện, cất bước tiến vào bên trong.
Điều này làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc, không biết vì sao hắn lại phải dừng lại ở nơi đã trở nên hoang phế như thế này làm gì.
Nền của Cung Phụng đại điện đã bị lật lên trên hết, không ai muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, bên trong đại điện không có một bóng người.
Bên ngoài mưa to không ngớt, cổ điện chìm trong cảnh hoang tàn.
Tượng đất duy nhất còn lại đã nghiêng nghiêng vẹo vẹo, bị dịch chuyển ra khỏi vị trí cũ, màu sắc trên mặt đã bong ra từng mảng, lộ rõ vẻ cổ xưa, nhưng cũng có thể nhìn ra là tượng một đạo nhân.
Ngu Không đứng phía trong đại điện, nhìn tượng đất xiêu vẹo, dáng vẻ giống như đang hành hương.
Mọi người cùng theo vào trong.
Ngu Không nhìn thấy tượng đất, cười nói:
-Chư vị đạo hữu đừng thấy kì lạ, Ngu mỗ là đang nhớ lại lời của một vị bằng hữu, nhận ân huệ của người khác, trong lòng luôn phải biết cảm kích mới được, Ngu mỗ cảm thấy lời này rất đúng. Lần trước, ở nơi này nhận được một viên linh đan, đã giúp Ngu mỗ đột phá trung kì, đáng tiếc là chủ nhân của Động Phủ đã sớm không còn, cũng không biết tên tuổi của người này, Ngu mỗ muốn cũng không thể tạ ơn. Giờ đây trở lại Động Phủ, liền vào tế bái một chút, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Nói xong, Ngu Không đi đến bên cạnh tượng đất, đưa tay nhẹ nhàng nâng tượng đất lên, phủi đi bụi bám trên đó, sau đó đứng phía trước tượng đất cách một trượng.
Hai chân khép lại, hai tay tự nhiên buông xuống.
Đầu cúi thấp, ưỡn ngực thẳng lưng.
Sau khi điều chỉnh tư thế xong, Ngu Không hành lễ ba quỳ chín lạy với tượng đất.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Ngu Không, không ai lên tiếng làm phiền.
Ánh mắt Tần Tang lóe lên, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác kì lạ không thể xua tan được, hắn toàn toàn không nhìn ra được Ngu Không rốt cuộc là thật lòng thật dạ, hay là kẻ gian tà cố tình ra vẻ lương thiện nữa.
Sau khi đã xác nhận phần ân huệ kia, trong lòng hắn đối với chủ nhân của động phủ này vô cùng cảm kích. Cúi người bái một bái cũng đã tính là đầy đủ lễ nghi, cùng lắm thì hắn lại dập đầu thêm ba cái.
Rốt cuộc chủ nhân của động phủ này cũng sớm đã chết đi, cái gọi là tạ lễ, cùng lắm thì chỉ là một cái ý niệm trong đầu mà thôi. Vậy thì tại sao hắn lại phải tốn thời gian hành một cái đại lễ rườm rà phức tạp như vậy?
Sắc mặt Ngu Không nghiêm túc lên hẳn, cẩn thận tỉ mỉ hành lễ. Tần Tang đứng chờ bên cạnh, trong lòng lại âm thầm ai oán vài câu, nói cho cùng thì cũng không dám xen vào, chỉ có thể kiên trì chờ đợi.
Cuối cùng cũng hoàn thành nghi lễ, Ngu Không không vội đứng lên, mà lại ngẩng đầu lên nhìn bức tượng bùn.
Tầm mắt của hắn đặt trên bàn tay trái của bức tượng, từ trong mắt hắn có thể thấy được vẻ kích động cùng chờ mong.
Bàn tay trái của tượng bùn không có tạo thành bất kỳ hình thù nào, chỉ vô cùng đơn giản mà đặt ở trên gối. Lòng bàn tay hướng lên trời, ngón cái khép lại vào trong, bốn ngón tay còn lại thì chỉ thẳng về phía trước, hướng đi là đại điện ở ngoài.
Ngay tại lúc Ngu Không hành lễ xong, đầu ngón tay của tượng bùn đột nhiên bắn ra một luồng khí mang màu cầu vồng.
Đột nhiên xảy ra biến động lạ thường, chẳng ai ngờ rằng bên trong tượng bùn nhìn như vô cùng bình thường lại cất giấu bí mật.
Trong đại điện bỗng chốc trở nên xôn xao, mọi người bạo động một trận, ai ai cũng đều trừng mắt khiếp sợ, tầm mắt họ hết đảo quanh người Ngu Không lại dừng trên thân tượng bùn, trên mặt họ đều đồng một dạng biểu cảm không thể tin được.
Nói cho cùng thi sau khi Phường thị Thu Hồng bị phát hiện, thì nơi đó đã bị vô số người tu tiên ghé thăm, đại điện truyền thừa cũng bị lật tung đến sạch sẽ, tượng bùn tất nhiên cũng bị kiểm tra kỹ càng từ trên xuống dưới, hoàn toàn là một bức tượng được nặn từ bùn bình thường.