Chương 424: Ba quỳ chín lạy
Chương 424: Ba quỳ chín lạy
Lúc này mọi người dùng hết tốc đi bay về phía động gió, thân mình còn lo chưa xong, cho dù có dư lực đi nữa cũng sẽ không mạo hiểm quay đầu lại đi cứu Nhan Võ.
Tần Tang lại càng không làm, ở Tây Hoang Trấn, Nhan Võ gây sự, Tần Tang dùng hắn ta để lập uy, sau khi khiến hắn ta bị mất hết mặt mũi, Nhan Võ liền oán hận lên người Tần Tang.
Gần một năm qua Nhan Võ chưa từng bày ra cho Tần Tang một sắc mặt tốt, những người khác trong đội ngũ cũng đều nhìn ra được mẫu thuẫn giữa hai người, dĩ nhiên Tần Tang sẽ không mặt nóng dán mông lạnh làm gì.
Tần không hề nghi ngờ, nếu đổi lại bản thân hắn rơi vào hấp lực thì Nhan Võ không chỉ không cứu mà còn nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Không ngờ, mắt thấy Nhan Võ sắp bị gió lốc nuốt hết, thực lực tăng mạnh, và Ngu Không, người ở gần động gió nhất đột nhiên dừng lại, một sợi xích hồng tỏa liên bắn ra từ lòng bàn tay.
Tỏa liên uyển chuyển như rắn, uốn cong một đầu quấn quanh người Nhan Võ, sau đó bộc phát ra hào quang chói mắt, trợ giúp Nhan Võ ngăn cản vài đạo lực hút khác.
Nhan Võ nhân cơ hội thoát khỏi những trận gió muốn nuốt chửng hắn, trong một giây cuối cùng rốt cuộc cũng đã vào được động gió, thoát khỏi hiểm cảnh.
-Đa tạ ơn cứu mạng của Ngu tiền bối.
Nhan Võ thoạt nhìn thô kệch, nhưng lại là người rất trọng tình nghĩa, vẻ mặt đầy cảm kích hành lễ với Ngu Không, chỉ thiếu điều nước mắt giàn dụa, quỳ lạy trên đất thôi.
Trông có vẻ khoa trương một chút, nhưng dù sao cũng là ơn cứu mạng, mọi người có thể hiểu được.
Qua chuyện này, ánh mắt của những người khác nhìn Ngu Không cũng bớt đi vài phần đề phòng.
Trước đây lời của La Hưng Nam cùng Thịnh Nguyên Tử, ít nhiều cũng đã để lại một chút mầm mống bất hòa, hiện tại đã được hóa giải hơn phân nửa. Nhất thời, không khí trong nhóm người cũng đã dịu đi rất nhiều.
Cuối cùng cũng dễ dàng vượt qua được đại trận, tiến vào bên trong Động Phủ, tâm trạng mọi người trấn định lại, vội vàng quan sát Động Phủ trước mắt.
Cuồng phong thét gào, mưa rơi như trút nước.
Mưa gió lạnh lẽo, tuy rằng đều là tu sĩ, nhưng cũng không thể nào chịu đựng nổi nữa, từng người thôi động linh lực hộ thể.
Kỳ quái là, sau khi những giọt mưa này rơi lên người bọn họ hoặc là trên mặt đất thì lại lập tức biến mất, tựa như chỉ là ảo giác, nhưng cũng rất chân thật, có thể cảm nhận được rõ ràng từng giọt mưa đánh lên người, có chứa một lực tàn phá nhất định.
Trận gió mưa này thật ra là linh khí hỗn loạn hóa thành, mà toàn bộ Động Phủ cũng không chỉ có mưa lớn, những nơi khác còn có Thiên Hỏa giáng xuống, còn có cát vàng ngập trời.
Đủ loại dị tượng, muôn hình vạn trạng.
Dị tượng đan xen nhau, che kín tầm mắt, khiến cho mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của dãy núi cao phía trước, chứ không thể thấy rõ người và kiến trúc trên đó, nổi bật nhất là Tổ Sư Đại Điện trên đỉnh núi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn ra được vài đường nét cổ kính của một điện thờ từ xa xưa.
Thế núi hiểm trở, như một thành kiếm đâm thẳng lên trời cao.
Có một thềm đá do con người tạo ra bắt đầu từ chân núi, kéo dài đến một nơi xa xăm khiến người ta cảm thấy mơ hồ.
Lúc này, một vài chỗ trong núi có những đốm sáng như những ngôi sao xuyên qua màn mưa, đó là độn quang lóe sáng, đã có không ít người tiến vào Động Phủ trước bọn họ, bắt đầu hành trình tìm báu vật.
-Những hiện tượng này là do lực lượng của đại trận thủ hộ còn sót lại đã tạo nên cảnh tượng hỗn loạn, hiện tại đại trận đã vào Đê Cốc Kỳ, chỉ cần dùng linh lực bảo vệ bản thân, thì không có vấn đề gì lớn. Nhưng tốt nhất là đi bộ lên núi, nếu bay lên trên không thì rất dễ bị linh cơ hỗn loạn cuốn vào trong, lại phải hao phí công phu một phen mới có thể thoát thân...
Ngu Không chẳng vội vàng lên núi, mà lặp lại một lần nữa những điều cần chú ý trong Động Phủ, nhắc nhở mọi người, sau đó xoay người chỉ vào phía sau mà nói:
-Mọi người nhớ kĩ, chúng ta tiến vào từ vị trí nào, thì trước khi Đê Cốc Kỳ kết thúc, đại trận sẽ không phát sinh biến động gì lớn. Cứ từ vị trí cũ ra ngoài, sẽ gặp lại phong trận trước đây, những biến hóa trong phong trận mọi người đã quen thuộc rồi, hơn nữa ra ngoài sẽ dễ hơn nhiều so với tiến vào trong, không cần lo lắng sẽ bị nhốt trong đại trận.
Ở phía sau bọn họ là khói mây vô tận hình thành nên cảnh tượng hỗn độn, giống như một cái phong nhãn khổng lồ vậy.
Mọi người theo lời dặn, nhớ kĩ vị trí tiến vào.
Đây đều là những điều cơ bản cần biết sau khi tiến vào Động Phủ, Ngu Không chẳng ngại phiền phức mà nhắc nhở bọn họ, để tránh có người làm điều gì sai sót.
-Còn vài vị đạo hữu vẫn chưa trả lời Ngu mỗ.
Ánh mắt của Ngu Không dừng lại ở đám người tỷ muội họ Tu và Mộc Đằng lão nhân:
-Hiện tại đã tiến vào Động Phủ, không biết mấy vị đạo hữu này có tính toán thế nào, đi theo Ngu mỗ đến Linh Bảo Các sau núi hay là hành động riêng lẻ?
Tần Tang đã đồng ý lời mời của Ngu Không từ sớm, tiến lên trước một bước, đứng phía sau Ngu Không, Nhan Võ cũng không chút do dự qua đó, tiếp theo là Thượng Quan Lợi Phong.
Những người khác nhìn nhau, đều đang do dự.
Mộc Đằng lão nhân ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc hỏi:
-Trước đây Ngu đạo hữu có nói, sau khi vào Linh Bảo Các thì ai tìm được bảo vật đầu tiên sẽ là của người đó, những người khác không được tranh giành. Không biết, nhỡ đâu có người nhìn thấy bảo vật liền nổi lòng tham, làm trái lời hứa thì Ngu đạo hữu sẽ làm thế nào?
Ngu Không nhìn một vòng, thản nhiên nói:
-Ngu mỗ cùng với các đạo hữu khác đã cùng nhau liều chết, tin rằng mọi người cũng như Ngu mỗ, khinh thường loại hành vi trộm cắp này. Nếu như Ngu mỗ làm trái lời hứa, chư vị cũng không cần kiêng nể.