Chương 423: Cắn nuốt
Chương 423: Cắn nuốt
Mọi người có thể cảm giác được, độ khó của việc đánh tan cụm gió lốc cũng đã tăng lên, nếu còn tiếp tục kéo dài thêm, không nhanh chóng rời khỏi đại trận thì nhất định sẽ bị gió lốc cắn nuốt hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, mọi người rất lo lắng, nhưng chung quy vẫn không thể tìm ra được phương hướng của lối ra.
Đúng lúc này, Tu Chi Nhị đột nhiên chỉ về phía trước, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hô to.
-Xem bên đó kìa!
Tỷ muội Tu gia liên thủ chống lại sự ăn mòn của gió lốc, so với người khác thì thoải mái hơn một ít.
Mọi người rời mắt nhìn qua, quả nhiên đã nhìn thấy sự khác thường, ở phía chân trời có một cái động gió sâu thẳm đang đứng sừng sững ở một vị trí, do tất cả thanh khí đều hội tụ lại thành đoàn nên nó mới lộ ra ngoài.
-Nơi đó rất có thể chính là lối ra.
Ngu Không nâng tay lên chỉ vào cái động gió, làm ra vẻ muốn đi:
-Qua bên đó!
Mộc Đằng lão nhân mở miệng nói:
-Ngu đạo hữu, không cẩn thận quan sát sự biến hóa của đại trận mà đã tùy tiện đi qua đó thì e là không ổn đâu? Lỡ như cái động gió này chỉ là ngụy trang, thậm chí là bẫy rập, hoặc là khi chúng ta hao hết trăm nghìn cay đắng để tiếp cận, cái động gió này đột nhiên di chuyển đi chỗ khác, chẳng lẽ là uống phí công sức hay sao?
Mọi người rất tán thành, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Thấy tình cảnh như vậy, Ngu Không lớn tiếng giải thích.
-Mọi người không cần lo lắng, nếu trận pháp này có người thao túng thì chắc chắn sẽ biến ảo khôn lường giống như những gì Mộc Đằng đạo hữu nói, lấy tu vi của mấy người như chúng ta chắc chắn sẽ chết.
Nhưng chủ nhân của động phủ này đã qua đời, đại trận không có ai thao túng cả, hơn nữa còn đang là thời điểm Đê Cốc Kỳ buông xuống, vận chuyển trì trệ, sẽ không có biến hóa phức tạp gì đâu.
Nếu cái động gió này là lối ra, trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn sẽ không thể di chuyển đi nơi khác được. Ngay cả cái động gió này là cửa giả đi nữa, chúng ta chỉ cần tới gần chỗ này, cũng có thể phát hiện ra được lối ra thật sự là ở đâu.
Đại trận tuy mạnh, nhưng qua thời gian đã bị hao mòn rất nhiều, nó không còn là tuyệt địa thập tử nhất sinh nữa. Người xông vào trận pháp ít nhất vẫn có phần phần khả năng bình an vô sự tiến vào động phủ, huống chi đội chúng ta lại nhiều người như vậy.
Chỉ cần tìm được lối ra thì sẽ không khó để thoát thân. Nếu cứ sợ đầu sợ đuôi, lâu dần sẽ sinh biến, ngược lại sẽ tự làm rối loạn lòng người.
/
Cuối cùng, mọi người vẫn lựa chọn tin tưởng Ngu Không, duy trì Quy Nguyên Trận, phi về phía động gió.
Ngu Không thúc dục khí đao để mở đường, lấy khí thế cứng rắn bổ xuống đống gió lốc đang chặn đường, lập tức chạy tới chỗ động gió, tốc độ cũng không chậm.
Khi khoảng cách của bọn họ với động gió càng ngày càng gần, gió lốc ở xung quanh cũng ngày càng nhiều lên, từng dòng thanh khí đánh tới, va chạm vào người của bọn họ, uy lực càng lúc càng đáng sợ.
Mọi người thân ảnh loạn chiến, khó khăn bước về trước, lúc này Ngu Không đột nhiên vung bàn tay lên, linh lực được ngưng tụ ở mặt trận bị ông ta phóng xuất ra, hóa thành một cái lá chắn màu trắng sữa bao bọc mọi người ở bên trong.
Những dòng thanh khí kia đánh lên trên lá chắn, nổi lên từng cơn sóng gợn, màn chắn chấn động kịch liệt nhưng vẫn chưa có bị phá nát.
Có màn chắn ngăn cản, áp lực trên người của mọi người được giảm bớt đi rất nhiều, thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại trở nên khẩn trương, bởi vì dao động của lá chắn càng ngày càng kịch liệt, lung lay như sắp vỡ.
Không cần Ngu Không nhắc nhở, mọi người cũng biết cần phải làm gì, vội vàng dùng toàn lực hướng về phía mắt trận truyền linh lực vào, cố gắng duy trì cái lá chắn này trong một thời gian ngắn.
Không có đao khí mở đường, tốc độ của bọn họ lập tức giảm bớt đi nhiều, nhưng lúc này khoảng cách tới chỗ động gió đã không còn xa, hiện tại bọn họ đã có thể xác định, động gió kia chính là lối ra.
Ngu Không không lừa bọn họ, trước khi Đê Cốc Kỳ kết thúc, đại trận sẽ không phát sinh biến hóa quá lớn, động gió cũng không có dấu hiệu sẽ di chuyển đi.
Ánh sáng ban mai xuất hiện ngay trước mắt, chỉ cần duy trì thêm trong chốc lát là có thể rời khỏi đại trận!
Đột nhiên, Tần Tang cảm giác một cụm gió lốc đang bay tới có điểm không đúng, kế đến liền nghe Ngu Không gấp giọng hô to:
-Cẩn thận!
Lời còn chưa dứt, sức gió đang va đập mạnh trên màn chắc đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, bên trong những cụm gió lốc đột nhiên tản ra một lực hấp vô cùng mạnh!
Loại biến hóa đột ngột xảy ra này không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước gì, màn chắn trực tiếp bị lực hút xé nát, mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Ô Trần đứng phía trước bị lực hấp hút thẳng bay ra ngoài, đại trận chưa đánh đã tan.
Ô Trần phản ứng cực nhanh, vội vàng vung mạnh bảo phiến trong tay, mấy đạo kiếm quang phá phiến mà ra, tránh khỏi lực hút, cơ thể mượn lực xuyên qua một cụm gió lốc, không hề quay đầu lại đánh thẳng về phía động gió.
Tần Tang sớm đã có phòng bị, thấy thế lập tức hóa thân thành kiếm quang, chặt đứt hai cổ hấp lực đang vây quanh, dọc theo con đường Ô Trần mở ra ở phía trước phi độn về bên đó.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều tự thoát ly khỏi đại trận, đều tự vì bản thân mà chiến.
Lúc này, Nhan Võ ở bên rìa Quy Nguyên Trận đột nhiên sợ hãi hét lên, cũng là người phản ứng chậm nhất, khi Quy Nguyên Trận tán loạn không kịp ứng đổi, chờ đến lúc hắn muốn cử động thì cũng đã trễ rồi.
Lại có bảy tám cụm gió lốc trực tiếp bay về phía hắn ta rồi bao vây xung quanh, đã gần như trong gang tấc, mỗi một kiện pháp khí vừa mới lấy đều bị cắn xé nát bấy.
Mắt thấy Nhan Võ sắp bị gió lốc căn nuốt hết.