Chương 435: Cấm chế tầng thứ nhất
Chương 435: Cấm chế tầng thứ nhất
Thời gian ngắn ngủi, không đủ để bọn họ chậm rãi tìm kiếm con đường an toàn, ngoại trừ mạnh mẽ xông tới, ai cũng không thể tìm được biện pháp nào tốt hơn.
Tần Tang mặc dù phá giải cấm chế khá tốt, nhưng sau khi nhìn qua một góc băng sơn của cấm chế bên trong làn sương mù dày đặc, thì bản thân hắn cũng không có lòng tin có thể tiến vào trong phá giải chỉ trong tại khoảng thời gian ngắn.
Vì thế, họ chỉ có thể theo lời đề nghị của Ngu Không mà làm.
Nhan Võ lên tiếng nói:
-Chúng ta bốn người, vừa vặn hai người một đội, tiếp ứng đối phương...
Không chờ Nhan Võ nói xong, Ngu Không đã nhàn nhạt nói ra, ngón tay theo lời nói của chủ nhân mà chỉ điểm:
-Nhan Võ ngươi cùng Ô Trần đạo hữu là một nhón, Thanh Phong đạo trưởng cùng Thượng Quan đạo hữu đao kiếm kết hợp, phối hợp càng tốt!
Nhan Võ khẽ giật mình, trong lòng có chút bất mãn, miệng mở to ra như còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên tiếp xúc đến ánh mắt băng hàn của Ngu Không, không khỏi rùng mình một cái, hắn lập tức ý thức được, một chút tình cảm của hắn cùng Ngu Không vẫn chưa đủ để cho Ngu Không liều lĩnh, toàn lực giúp hắn.
Nếu là bởi vì hắn thù riêng mà ảnh hưởng tới đại sự hái thuốc, Ngu Không tuyệt đối sẽ không ngại mà cho hắn một bài học trước tiên.
Lúc này, đột nhiên bên tai Nhan Võ truyền đến một trận truyền ấm yếu ớt giống như tiếng ruồi muỗi kêu.
Nhận được lời hứa hẹn của Ngu Không, trong lòng Nhan Võ cũng yên tâm hơn, tâm tình cũng trở nên vui vẻ. Không một tiếng động nhìn lướt qua Tần Tang, rồi lại lập tức tuân theo mệnh lệnh của Ngu Không, đi tới bên cạnh Ô Trần.
-Ô đạo hữu, xin được chỉ giáo thêm.
Những người khác hình như không có phát giác được, hắn cùng Ngu Không lúc nãy có những cái động tác nhỏ.
-Cũng vậy...
Ô Trần vội vàng hoàn lễ, nhưng nụ cười lại có mấy phần đắng chát. Nếu không phải đây là mệnh lệnh của Ngu Không thì hắn cũng không muốn cùng Nhan Võ kết thành một nhóm.
Cũng không phải là sợ Nhan Võ hại hắn, giả như Nhan Võ giống như bọn họ, đứng giữa nguy hiểm, nhưng Nhan Võ lại là người của Ngu Không…..
Ô Trần nhịn không được lo lắng, lỡ như thời điểm đang xông trận lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có khi sẽ phải chịu cảnh Ngu Không giận chó đánh mèo.
Không chỉ phải bảo trụ mạng nhỏ của mình, còn phải thời thời khắc khắc chú ý để cứu Nhan Võ, nên là tính nguy hiểm tăng lên gấp bội.
Ô Trần trong lòng một trận ai oán.
Thượng Quan Lợi Phong đi tới bên cạnh Tần Tang, nhẹ nhàng giơ lên trường đao:
-Thanh Phong đạo trưởng, tại hạ đối với kiếm thuật của đạo trưởng không hiểu nhiều cho lắm, nếu có điều gì khó khăn khiến chúng ta không thể phối hợp thì vẫn xin đạo trưởng chỉ điểm thêm.
Tần Tang chắp tay nói:
-Thượng Quan đạo hữu quá khiêm tốn rồi. Lúc hành động, bần đạo cũng sẽ chú ý cùng đạo hữu phối hợp. Chỉ là bây giờ vẫn còn chưa biết tình huống bên trong như thế nào, không bằng chờ sau khi đi vào, ta lại định sách lược.
-Đạo trưởng nói có lý.
Thượng Quan Lợi Phong không nhiều lời, lúc này liền đứng yên tĩnh ôm đao, một lời cũng không nói.
Sau khi thương lượng ổn thỏa, năm người liền bắt đầu triển khai trận thế. Tần Tang cùng Thượng Quan Lợi Phong ở bên trái, Ô Trần cùng Nhan Võ bên phải, xem như Ngu Không là người mở đường tiên phong.
Cấm chế xung quanh núi uy lực vừa lớn lại khó hiểu, mọi người cũng không có thời gian kiên trì phân biện, tùy tiện tìm một địa điểm, thuận lợi tiến vào bên trong cấm chế.
Không có cảm thấy biến hóa đến trời đất quay cuồng, mọi người chỉ cảm thấy đột nhiên trước mắt tối sầm lại, lập tức lại sáng lên, ngay sau đó một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, một đạo hỏa diễm màu xanh tím từ trên cao tấn công tới.
Bọn người Tần Tang một mực tại cảnh giác, ngay khi cảm nhận được luồng sóng nhiệt ập đến liền ngay lập tức có động tác phòng thủ.
Mấy đạo linh lực đó cơ hồ không thể phân được rõ ràng trước sau, mạnh mẽ đánh vào bên trên đạo diễm lưu kia, trực tiếp đem nó đánh tan, sau đó lại đem hỏa diễm đang phiêu tán ở bốn phía xua đi, tiếp tục tiến lên dò xét bốn phía.
Bọn họ lại rơi vào một cái thế giới cuồn cuộn toàn là liệt diễm.
Trên dưới trái phải, ở khắp mọi nơi đều là hỏa diễm, khiến thế giới này tản ra khí thế nóng rực làm cho người khác khó chịu.
Những ngọn lửa này không có bám vào đồ vật mà chỉ ở trong hư không thiêu đốt, du đãng, lại kéo dài không thôi.
Hỏa diễm ở bên cạnh họ không tính là dày đặc, mấy đạo diễm lưu to to nhỏ nhỏ ở bốn phía du đãng. Bọn họ mới ban nãy vận khí không tốt, vừa mới tiến vào đã kinh động đến một đạo diễm lưu, may mắn uy lực của nó không mạnh, có thể nhẹ nhõm đánh tan.
Nhưng ở xung quanh bốn phía của bọn họ đột nhiên lại chằng chịt toàn là diễm lưu, các đoàn hỏa diễm nối đuôi nhau thành một mảnh, hình thành biển lửa vô biên vô hạn.
Liệt hỏa hừng hực, che kín cả bầu trời.
Tùy theo phương hướng mà từng cái hỏa diễm lại có màu sắc không giống nhau, có cái màu xanh tím giống ngọn hỏa diễm bọn hắn mới vừa gặp được, có cái lại là màu xám trắng, cũng có ngọn đỏ thẫm như lửa bình thường...
Bốn phương tám hướng xung quanh lại có tám loại màu sắc hỏa diễm khác nhau, mà lại phân bố đồng đều đến kỳ lạ, hình dạng nhìn giống như một cái bát, vờn quanh ở bên cạnh bọn họ.
Ngu Không một mực quan sát sự biến hóa của hỏa diễm, khẽ kêu lên một tiếng:
-Đạo này trong cấm chế ở huyễn hóa tràng cảnh lại là có phần quen thuộc, Ngu mỗ lần trước lúc xuyên qua đại trận thủ hộ đã đụng phải liệt diễm đại trận này.
Nhìn đến thanh thế của những ngọn lửa này, mọi người vốn có chút thấp thỏm, sau nghe vậy tất cả đều cảm thấy vui mừng.
Ô Trần dường như nhẹ nhàng thở ra, hỏi:
-Ngu tiền bối đã tìm được phương pháp phá cấm rồi sao?