Chương 436: Song song bị thương
Chương 436: Song song bị thương
Không ngờ, Ngu Không chậm rãi lắc đầu, nói:
-Thế thì không có. Cấm chế nơi đây nhìn như là có chung nguồn gốc với thủ hộ đại trận, nhưng lại có khác biệt cực lớn, nên vẫn cần các ngươi đi vào dò xét một phen mới được. Căn cứ kinh nghiệm lần trước của ta thì hỏa diễm tám loại màu sắc này, hẳn là đại biểu tám hướng đường đi, bất kể là từ con đường nào dẫn đi thì sau cùng vẫn có thể tìm tới một cánh cửa, nhưng lối ra chân chính là một trong số những cái đó. Nếu như chọn sai cửa, sẽ rơi vào biến hóa của cấm chế tầng tiếp theo, để phá được cấm sẽ khó càng thêm khó. Càng đáng sợ hơn là, đây chỉ một tầng của tất cả cấm chế bên trong đó, lỡ như bởi vì sơ sót gây ra một sai lầm, sẽ tạo nên phản ứng dây chuyền, dẫn đến cả cái cấm chế rung chuyển, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.
Ô Trần sắc mặt hơi trắng bệch, sợ hãi nói:
-Tầng cấm chế thứ nhất đã nguy hiểm như vậy...
Ngu Không mỉm cười:
-Ô đạo hữu không cần lo lắng, chỉ cần tìm đúng phương pháp, thì việc phá cấm chế cũng không khó. Hiện tại, các ngươi liền hai người một nhóm tiến đến bên trong biển lửa, không cần cưỡng ép xông đến biển lửa cuối cùng, chỉ cần đi được một nửa, đồng thời kiên trì trong khoảng thời gian ít nhất ba mươi hơi thở, Ngu mỗ liền có thể thấy rõ biến hóa ở trong đó, từ đó mới có thể phân biệt ra được cái nào là hư môn, cái nào là lối ra chân chính. Nếu như gặp phải nguy hiểm, phải lập tức lui lại, Ngu mỗ chắc chắn toàn lực ứng cứu.
Dứt lời, Ngu Không khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, rồi lấy ra ba sào tiểu kỳ, cắm xuống ở bên cạnh.
Tiểu kỳ tạo thành một cái kết giới giống như đám mây, có thể giúp hắn ngăn cản luồng xung kích của diễm lưu, chuyên tâm quan sát biến hóa của cấm chế.
Hai mắt Ngu Không có tinh quang lóe lên, gật đầu ý bảo bọn họ có thể bắt đầu rồi.
Tám cái phương hướng, từ bên ngoài nhìn vào không ra cái gì, những ngọn lửa này ngoại trừ màu sắc khác nhau ra thì hình như không còn cái gì giống nhau, nên việc lựa chọn phương hướng nào cũng thế cả thôi.
Ô Trần cùng Nhan Võ đi vào ngọn lửa màu xám trắng, Tần Tang cùng Thượng Quan Lợi Phong một bên trao đổi, một bên đi về phía trước, tiến vào trong biển lửa màu xanh tím.
Tần Tang điều khiển Ô Mộc Kiếm, còn Thượng Quan Lợi Phong hai tay cầm đao.
Trước đó, thời gian bọn họ săn giết Vân Thú cũng có hợp tác với đối phương vài lần, không dám nói có thể ăn ý đến chặt chẽ không một kẽ hở, nhưng phối hợp một cách đơn giản thì hoàn toàn không có vấn đề.
Kiếm khí cùng đao khí ngang dọc, liên thủ đánh tan mấy đạo diễm lưu đang đánh tới, thân ảnh hai người xuất hiện tại phía trước biển lửa.
Biển lửa liên miên, không chừa một tia khe hở.
Vô số ngọn lửa xông ra ngoài biển lửa, liếm láp lấy linh lực hộ thể của bọn hắn.
Do bị liệt hỏa bao vây nên râu tóc trên người bọn họ đều có chút quăn xoắn.
-Thanh Phong đạo trưởng, hai người chúng ta song hành, lỡ như đồng thời rơi vào trong nguy hiểm, sợ rằng sẽ không kịp ứng phó, không bằng một người phía trước, một người ở phía sau, ngược lại sẽ có thể tiếp ứng tốt hơn.
Thượng Quan Lợi Phong mở lời đề nghị.
Tần Tang ở phía trước, còn Thượng Quan Lợi Phong thì đi phía sau, chờ đi thêm một quãng đường nữa, nếu như linh lực của Tần Tang bị tiêu hao tới một trình độ nhất định nào đó, liền sẽ để Thượng Quan Lợi Phong lên phía trước mở đường.
Một đạo lam quang từ túi Giới Tử bay ra, hiển lộ ra bản thể của mình, hóa ra là một viên băng nhãn có kích thước ngang một quả nhãn.
Bên trong viên băng châu tinh xảo, lại là một bức tràng cảnh bão tuyết, trắng muốt như lông ngỗng, rõ ràng rành mạch, vô cùng chân thực.
Pháp khí của Tần Tang đều bị hủy hết ở miệng núi lửa, nên lúc trước khi đi đã bổ sung một ít pháp khí thực dụng, viên Hàn Tuyết Châu này chính là một vật trong số đó, mặc dù nó là một kiện thượng phẩm pháp khí nhưng lúc này sử dụng nó lại vô cùng thích hợp.
Hàn Tuyết Châu tự động bay đến trên đỉnh đầu Tần Tang, từng mảnh bông tuyết từ trong hạt châu rơi xuống dưới, lúc này ở xung quanh Tần Tang hình thành một tầng màn tuyết, thời thời khắc khắc vây quanh hắn, không ngừng xoay tròn.
Ngọn lửa bổ nhào vào bên trên màn tuyết, khiến băng tuyết tan rã, hỏa diễm cũng đồng thời dập tắt, đồng loạt triệt tiêu cả hai.
Bông tuyết bên trong Hàn Tuyết Châu hình như dùng mãi không cạn, liên tục không ngừng rơi xuống, bổ sung cho những hao tổn ban nãy.
Mượn nhờ lực lượng của pháp khí, nên Tần Tang cũng không cần thời thời khắc khắc chuyên tâm duy trì vòng bảo hộ linh lực. Hắn hướng về Thượng Quan Lợi Phong gật gật đầu, rồi thả người bay vào biển lửa.
Trong tầm mắt của hắn lúc này đều là liệt diễm Phi Hùng bốn phía đang không ngừng tung bay.
Lúc đầu, uy lực của hỏa diễm cũng không mạnh, cùng với ngọn bọn hắn gặp ở bên ngoài không khác biệt lắm.
Chỉ dựa vào Hàn Tuyết Châu đã có thể nhẹ nhõm ngăn cản.
Bông tuyết đang bay lượn với nhiệm vụ đem một từng cỗ hỏa nhiễm có ý định nhào lên cản lại, Tần Tang phát cái tín hiệu cho Thượng Quan Lợi Phong sau đó liền tăng thêm tốc độ.
Màu sắc của hỏa diễm ngày càng thêm đậm, uy lực cũng theo đó tăng lên mấy lần.
Tầng tầng hỏa diễm vỗ vào họ, vờn xung quanh Tần Tang khiến màn tuyết trở nên cực kỳ yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hỏa diễm đốt xuyên. Lúc này nếu như chỉ dựa vào Hàn Tuyết Châu đã không đủ để ngăn cản hỏa diễm thiêu đốt, nhất định phải thời thời khắc khắc tập trung, không ngừng thu linh lực vào.
Chỉ là, những cái này đều không phải là vấn đề lớn, chỉ là biến hóa bình thường mà thôi, uy lực chân chính của cấm chế còn chưa có hiện ra.