Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 440 - Chương 440: Dứt Khoát

Chương 440: Dứt khoát Chương 440: Dứt khoát

-Không biết Tần lão đệ có để ý khí tức của những linh dược này không được bình thường hay không? Ta nghi ngờ linh dược trên núi linh dược cơ bản không nhiều như vậy, sợ rằng không đủ phần.

Vân Du Tử còn nói ra một tin tức mà Tần Tang không muốn nghe.

-Tiền bối phát hiện ra điều gì sao?

Tần Tang trầm giọng hỏi, nếu như linh dược không đủ thì tranh đấu là chuyện khó tránh khỏi.

Vân Du Tử lắc đầu nói:

-Hiện tại ta cũng không thể xác định được, chỉ là cảm thấy phần lớn khí tức khá mờ nhạt và u ám, không giống với linh dược ngàn năm. Nhưng mà, không biết trên núi còn có ẩn chứa thứ gì, hào quang này chưa hẳn đã đại biểu cho khí tức của linh dược, nhưng chúng ta nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

Vân Du Tử xuất thân từ Thái Ất Đan Tông, có trình độ Đan Đạo thâm hậu, hắn dám nói như thế, có lẽ đã dám chắc đến bảy tám phần.

Tần Tang từ bỏ tâm lý may rủi, suy nghĩ đối sách.

Đối phương mạnh như vậy, muốn cướp thức ăn trước miệng cọp, nhất định phải có kế hoạch thật tốt mới được.

Cho dù khả năng cực kỳ xa vời, cũng phải cố gắng hết sức ứng phó.

-Theo ta quan sát thì ba người kia chưa hẳn đã chấp nhận đi cùng với La Hưng Nam.

Bạch Y Tú Sĩ không có quan hệ gì với La Hưng Nam, chỉ vô tình bị cuốn vào.

Lúc bị Câu Xà bao vây , La Hưng Nam cũng không hề tận tâm chiếu cố hắn. Độn pháp của người này rất tốt, dựa vào thân pháp cực kỳ linh hoạt nên trong lúc chiến đấu mới không hề bị thương.

Còn nam tử mũi móc họ Ấn, vốn là thuộc hạ của Thịnh Nguyên Tử, người này có thể nói là rất quyết đoán, vì mạng sống mà làm phản, đánh lén Thịnh Nguyên Tử, đầu quân dưới trướng La Hưng Nam.

Chỉ có lão giả họ Cung kia là người mà La Hưng Nam tín nhiệm. La Hưng Nam cử hắn tới làm thuộc hạ cho Thịnh Nguyên Tử để làm nội ứng, quan hệ giữa bọn họ tất nhiên không tồi. Lúc đó, người duy nhất La Hưng Nam mang đi chính là hắn.'

Vân Du Tử giới thiệu sơ lược về các trợ thủ của La Hưng Nam.

Nghe hắn nói xong, Tần Tang cũng khá yên tâm.

Mối quan hệ giữa đối phương cũng không quá bền chắc, ngoại trừ lão giả họ Cung đang ở bên ngoài, hai người khác đều có thể bị dụ dỗ, chỉ cần có lợi ích đủ lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội lại La Hưng Nam.

Hắn và Vân Du Tử đều không phải là người tham lam, chỉ lấy những linh dược cần thiết, lúc bất đắc dĩ có thể dùng những thứ khác để giao dịch.

Nhưng nếu linh dược trên núi không đủ để thỏa mãn La Hưng Nam, hắn sẽ cam tâm chia ra sao?

La Hưng Nam là người có thực lực mạnh nhất trong đám người kia, còn có người giúp đỡ bên cạnh, chỉ cần bỏ ra một ít để trấn an những người thân cận, chuyện ép buộc chiếm đoạt lợi ích của những người khác sẽ không thành vấn đề.

Mặt khác, mấy người khác không đoàn kết, cơ bản không dám cạnh tranh với cùng La Hưng Nam.

Đến lúc đó chỉ cần lợi dụng một chút sẽ có thể gây ra phong ba bão đáp.

-Tần sư để có hiểu gì về con người của Ngu Không hay không?

Vân Du Tử lại hỏi, hơn nữa còn cố ý nói một câu:

-Cát Nguyên đạo hữu cũng không biết Thiệu Xuân Huy còn có đệ tử là Thượng Quan Lợi Phong, không biết tâm tính của người này thế nào?

Tần Tang biết rõ ý tứ trong lời nói của Vân Du Tử.

Nếu như Thượng Quan Lợi Phong là người có ơn tất báo, thì sau khi La Hưng Nam giúp hắn báo thù mối thù giết sư phụ, chắc chắn sẽ nghe lời La Hưng Nam, bọn họ khó mà dụ dỗ được hắn.

Trong đầu Tần Tang lập tức xuất hiện một đoạn ký ức, phát hiện ấn tượng đối với Thượng Quan Lợi Phong cực kỳ mơ hồ, người này trầm mặc, ít nói, cả ngày chỉ ôm bảo đao, hiếm khi giao lưu với những người khác.

Nếu như không phải là giả vờ, thì với tính cách này, khả năng cao sẽ không phản bội lại La Hưng Nam.

Tần Tang nói phán đoán của mình cho Vân Du Tử nghe.

Hai người lập tức xếp hắn vào phe La Hưng Nam.

-Chắc chắn Ô Trần là người tu luyện bình thường.

Tần Tang dừng lại một lúc, sau đó nói:

-Có thể cùng ta chạy đến gọi Nhan Võ vậy người này có lẽ là người thân cận bên cạnh Ngu Không.

-La Hưng Nam, lão giả họ Cung, Thượng Quan Lợi Phong; ngươi, ta, Cát Nguyên đạo hữu, hơn nữa nam tử họ Ấn, Bạch Y Tú Sĩ, Ô Trần. . .

Ngữ điệu của Vân Du Tử càng ngày càng nhẹ nhàng, 'Tần lão đệ có thể tìm được cơ hội trộm lấy linh dược thì không còn gì tốt hơn. Cho dù phải đối đầu chính diện sáu đấu ba thì chúng ta vẫn sẽ có khả năng thắng. Có thể sẽ có người bị thương thậm chí là chết. La Hưng Nam chắc chắn sẽ không để cho thân tín của mình dò đường. Thực lực của chúng ta không kém La Hưng Nam quá nhiều, chỉ cần có thời cơ thích hợp thì việc này rất có thể thành công. Lúc này nếu thêm một người, sức mạnh sẽ nhiều thêm một phần, nếu như có thể cứu Nhan Võ vậy thì càng tốt.'

Thần thức của bọn họ giao lưu cực nhanh, nhìn có vẻ nói nhiều lời như vậy, nhưng thật ra chỉ mới qua mấy hơi thở, vẫn còn kịp để đi cứu Nhan Võ.

Tần Tang thầm nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Mâu thuẫn giữa Hắn và Nhan Võ nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, mà người bị mất mặt là Nhan Võ, hắn không bị tổn hại gì, không có gì phải xoắn xuýt.

Trước đó đề phòng Nhan Võ, là bởi vì sự tồn tại của Ngu Không, hiện tại Ngu Không đã chết, Nhan Võ không còn núi dựa, hắn thật sự không để Nhan Võ vào mắt.

Vân Du Tử nói không sai, lấy được linh dược mới là mới là quan trọng nhất.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Tần Tang yên tâm với Nhan Võ, chỉ là sử dụng Nhan Võ để áp chế La Hưng Nam mà thôi, hắn cũng sẽ luôn chú ý tới mọi hành động của Nhan Võ.

Hai người quyết định một cách dứt khoát, thu hồi pháp khí của mình, bước lên phi thuyền Linh Trúc của Vân Du Tử.
Bình Luận (0)
Comment