Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 441 - Chương 441: Ngu Xuẩn

Chương 441: Ngu xuẩn Chương 441: Ngu xuẩn

Phi thuyền xuyên qua sóng lửa, cấp tốc bay vào bên trong.

Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy phía trước có một luồng sáng màu bạc lạ thường, lao vun vút trong biển lửa, tốc độ rất nhanh.

Tần Tang đã từng thấy qua, ánh sáng bạc này là do một kiện pháp khí bảo kính của Nhan Võ phát ra, luồng sáng không hề dao động, có thể thấy hai người kia vẫn chia đuổi kịp Nhan Võ nữa.

Thấy thế, Vân Du Tử thu hồi phi thuyền Linh Trúc.

Tần Tang ở phía trước, Vân Du Tử rớt lại phía sau nghênh đón.

Nhan võ đột nhiên thấy phía trước xuất hiện hai người thì vô cùng kinh hãi.

Sau khi thấy rõ là Tần Tang và Vân Du Tử, hắn còn tưởng rằng Tần Tang đang bị Vân Du Tử truy sát, không đợi Tần Tang nói cho hắn biết ngọn nguồn sự việc, đã lập tức xoay chuyển bảo kính trong tay, một luồng sáng lập tức đánh về phía Tần Tang.

Sau đó điều khiển độn quang quay ngoắt đi, chạy thục mang sang hướng bên phải.

Phản ứng đầu tiên của Nhan Võ không phải là phối hợp với Tần Tang để đánh lại kẻ địch. Mà lại là lấy Tần Tang làm bia đỡ đạn, ngăn cản kẻ thù để hắn có thời gian chạy trốn.

Đối với chuyện này, Tần Tang cảm thấy dở khóc dở cười, thở dài trong lòng, cũng không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên.

Người không vì mình trời tru đất diệt.

Ở Giới Tu Tiên, loại sự việc này nhìn mãi cũng thành quen.

Nhan Võ rõ ràng có thể phối hợp Tần Tang để giết chết kẻ địch, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn ta lại là kéo hắn làm kẻ chết thay, loại người này cũng coi như là cực phẩm trong số đó...

Chuyện này không liên quan đến ân oán giữa bọn họ nhiều lắm, Tần Tang tin rằng, nếu đổi lại là Ô Trần, Nhan Võ cũng sẽ không chút do dự làm như thế.

Vân Du Tử thấy thế, khinh thường hừ lạnh một tiếng, lập tức từ bỏ ý định hợp tác với Nhan Võ, thản nhiên nói:

-Giết đi.

Tần Tang gật đầu, lắc mình tránh được luồng ánh sáng bạc, cùng lúc đó dưới chân Vân Tử xuất hiện một luồng sáng, nhờ vào sức mạnh của phi thuyền nhanh chóng đuổi kịp Nhan Võ, chặn đường hắn.

Nhan Võ tự cho rằng mưu kế của mình đã thành công, còn chưa kịp vui vẻ, đã bị Vân Du Tử và Tần Tang một trước một sau chặn lại, lúc này mới chợt hiểu ra, kinh ngạc kêu lên:

-Các ngươi là một nhóm!

Vân Du Tử không buồn nói nhảm với hắn, mở bàn tay phải ra, bảo châu quay tít một vòng, ánh sáng xanh lấp lanh, cảm giác chầm chậm như lại rất nhanh, nhẹ nhàng bay về phía Nhan Võ.

Bảo châu nhìn có vẻ nhẹ nhàng, không có chút sức mạnh nào, nhưng lại làm cho Nhan Võ có cảm giác sắp gặp phải tai họa lớn, lúc này vẻ mặt hắn cực kỳ hoảng sợ.

Hắn định lùi về phía sau.

Nhưng cùng lúc đó, Tần Tang cũng đâm Ô Mộc Kiếm tới, bảo kiếm biến hóa tài tình chặt đứt đường lui của Nhan Võ.

Tần Tang và Vân Du Tử đều là những đạo sĩ nhiều kinh nghiệm, dù là bảo châu hay là Ô Mộc Kiếm, đều là dị bảo khó gặp, hơn nữa còn người trước người sau phối hợp chặt chẽ với nhau.

Nhan Võ cơ bản không thể nào chạy trốn, chưa kịp phản kháng thì bảo kính trong tay đã bị Ô Mộc Kiếm đánh bay ra ngoài.

Sau đó, bảo châu củaVân Du Tử chợt léo lên rồi biến mất, bay tới đụng vào ngực của Nhan Võ,một chưởng trúng ngay ngực làm cho tim hắn vỡ vụn

Nhan Võ mất mạng ngay tại chỗ.

Vân Du Tử dùng linh lực hóa thành một bàn tay lớn, tóm lấy thi thể của Nhan Võ. Sau đó sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, truyền âm nói:

-Bọn hắn tới rồi, Tần lão đệ mau đi đi.

Tần Tang cũng không quay đầu lại, ngự kiếm lướt qua Vân Du Tử bay vào biển lửa, sau đó thôi động Cửu Long Thiên Liễn Phù bỏ chạy.

Vân Du Tử xách theo thi thể Nhan Võ, bay tới chỗ lão giả họ Cung và nam tử

họ Ấn.

-Hai vị đạo hữu đến chậm một bước, bần đạo xin nhận.

Vân Du Tử mỉm cười, giơ thi thể của Nhan Võ lên ra hiệu, nhìn tới bên hông thi thể, mò lấy túi Giới Tử, sau đó vứt thi thể qua một bên.

Hai người quay ra nhìn nhau, trơ mắt nhìn thi thể bị đốt thành tro bụi, khóe miệng run run.

-Tên còn lại cũng đã bị đạo trưởng giải quyết rồi à?

Nam tử họ Ấn hỏi dò.

Vân Du Tử gật đầu, thản nhiên nói:

-Tiểu bối không biết điều, lão đạo khuyên bảo mãi không nghe, vẫn cứ nhất quyết chống đối lại nên đành phải bất đắc dĩ giết chết bọn hắn. Vốn định thuận tiện giúp hai vị đạo hữu giải quyết phiền phức, không ngờ hai vị không tới kịp, đành phải vội vàng ra tay, suýt nữa đã để người này chạy thoát.

Hai người nghe vậy thì âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ chưa chắc là kẻ địch đã chống đối lại hắn, chỉ sợ lão già này ham muốn bảo vật trên người bọn họ nên mới ra tay không chút lưu tình nào, cơ bản không hề có suy nghĩ bắt sống.

Dựa theo ước định trước đó, mọi người mỗi người dựa vào thủ đoạn, ai tìm được chiến lợi phẩm thì sẽ là của người đó, những người khác không cho phép chiếm đoạt.

Hai túi Giới Tử của tu sĩ Trúc Cơ đó!

Ánh mắt lão giả Họ Cung lấp lóe, cười ha ha:

-Không ngờ đạo trưởng không chỉ có độn thuật cao minh,mà sức mạnh cũng kinh người như vậy, có thể dễ dàng giải quyết đối thủ có tu vi tương đương như vậy, Cung mỗ bội phục!

-Chỉ là có chút tài mọn mà thôi!

Vân Du Tử híp mắt cười cười, không hề đề cập tới chuyện chiến lợi phẩm, điều khiển độn quang bay ra ngoài.

Hai người còn lại liếc nhìn nhau, không thể làm gì khác, đành lắc đầu, bọn họ cũng rất muốn, nhưng lại thực sự không dám ép Vân Du Tử chia chiến lợi phẩm.

Trong thời gian ngắn như vậy, mà Vân Du Tử có thể giết liền một lúc hai đối thù, bản thần thì không hề bị hao tổn một chút nào, điều này chứng tỏ thực lực của hắn thâm sâu không lường.

Bên ngoài biển lửa.

Ngu Không đã chết, cục diện hoàn toàn bị La Hưng Nam khống chế.

Sau khi nghe lão giả họ Cung bẩm báo, La Hưng Nam thờ ơ gật đầu rồi đi đến trước mặt Thượng Quan Lợi Phong, đắc ý cười nói:

-Tiểu tử, thế nào, lão phu không lừa ngươi chứ? Hung thủ giết chết sư phụ ngươi, không phải là Thịnh Nguyên Tử thì chính là là Ngu lão cẩu! Trong đó Ngu lão cẩu là người có tâm cơ sâu nhất, quả nhiên chính là hắn!
Bình Luận (0)
Comment