Chương 442: Linh thú bảo vệ
Chương 442: Linh thú bảo vệ
Vết thương của Thượng Quan Lợi Phong cực kỳ nặng, nhưng sau khi dùng đan dược, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
Hắn ho khan kịch liệt vài tiếng, âm thanh khàn khàn nói:
-Ngươi yên tâm, ta sẽ tuân thủ ước định, sau này sẽ tuyệt đối phục tùng, báo đáp ngươi.
La Hưng Nam cười ha ha, vô cùng hài lòng với thái độ của Thượng Quan Lợi Phong, tầm mắt rơi vào người Ô Trần, thản nhiên nói:
-Muốn sống hay không?
Ô Trần không ngừng gật đầu.
. . .
Sau nghi mấy người La Hưng Nam rời đi, sự khống chế khôi phục lại bình thường, ngọn lửa dường như bất diệt.
Đột nhiên một bóng người từ hư ảo trở nên chân thực, chính là Cát Nguyên.
Cát Nguyên còn chưa đứng vững, đã thấy phía trước biển lửa xuất hiện một bóng người, vội vàng đề phòng.
-Cát đạo hữu.
Tần Tang từ xa xa chắp tay ra hiệu, âm thầm dò xét Cát Nguyên, phát hiện mặc dù nhìn từ bề ngoài cảm thấy hắn không hề bị thương, nhưng khí tức lại dấu hiệu bất ổn có thể thấy được thời gian bị bầy rắn tấn công chắc chắn cực kỳ nguy hiểm
Nếu không phải Vân Du Tử trong bóng tối giúp hắn, chỉ sợ đã chết tại miệng rắn.
-Vân Du Tử tiền bối đã truyền tin tới sao?
-Vẫn chưa.
Cát Nguyên nhận ra Tần Tang, buông bỏ đề phòng, lắc đầu, hỏi tình hình vừa rồi thế nào.
Tần Tang thật lòng bẩm báo.
Cát Nguyên nghe thấy La Hưng Nam không những không bị tổn thất mà còn có thêm nhân lực thì không khỏi cau mày, vẻ mặt dường như có chút nôn nóng.
Sau đó lại nghe Tần Tang nói tới kế hoạch của hắn và Vân Du Tử, ánh mắt của Cát Nguyên có vẻ không tin, trầm giọng nói:
-La Hưng Nam mạnh như vậy, tốt nhất không nên xảy ra xung đột với hắn! Những người kia đều là kẻ liều mạng, không thể tín nhiệm được, làm sao có thể chắc chắn bọn họ sẽ không giúp La Hưng Nam giết chúng ta? Chúng ta là đến hái thuốc, không phải là liều mạng!
Tần Tang nhìn Cát Nguyên, không nói thêm gì nữa.
Hai người yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên, sắc mặt Cát Nguyên vui mừng, nhìn về phía trên trái của ngọn lửa màu lam.
-Đi!
Vân Du Tử truyền không chỉ có phá cấm lối đi mà còn có cả tình hình của đám người La Hưng Nam và tình huống trong núi.
Để có thể phá cấm nhanh chóng, họ phải trả giá hai mạng người.
Một người là Ô Trần, một người khác là nam tử họ Ấn.
Nam tử họ Ấn này vì cầu mạng đường sống mà phản bội Thịnh Nguyên Tử không chút do dự, hành động tàn nhẫn quả quyết khiến người khác càng thêm cảnh giác với hắn ta, khi La Hưng Nam bắt hắn ta phải dò đường thì cũng chẳng có bất kì ai thay hắn ta nói chuyện.
Vân Du Tử cũng chẳng thể làm gì khác được.
Bọn họ để tranh thủ mà khiến sức mạnh của mình yếu đi, còn một mình La Hưng Nam trái lại không tổn hao chút gì.
Có tình báo của Vân Du Tử, Tần Tang và Cát Nguyên ung dung hơn đám La Hưng Nam rất nhiều.
Nhưng tin tức mà Vân Du Tử truyền về không phải vì ông ta đã tiến vào trong núi, mà là vì nếu ông ta không chờ họ chạy tới thì ngay cả một ngụm canh cũng đừng hòng được uống, vì thế hai cấm chế cuối cùng chỉ có thể để Tần Tang và Cát Nguyên dựa vào năng lực của bản thân để xông vào.
Mặc dù hiểm tượng hoàn sinh*, nhưng cũng coi như hữu kinh vô hiểm, xuyên qua cấm chế đến dưới chân núi, đập vào mắt chính là mây cuộn sương mù quấn quanh.
*hiểm tượng hoàn sinh: Những hiện tượng nguy hiểm phát sinh liên tục.
Tình huống giống như đúc khi nhìn ở bên ngoài.
Đứng trong làn mây mù, họ không thể thấy toàn cục như lúc ở bên ngoài, trong tầm mắt không thấy được một tia sáng nào từ linh dược, chỉ có thể dựa vào hồi ứng mà tìm ra vị trí của đám linh dược kia.
Nhưng Tần Tang và Cát Nguyên lại không hành động tùy tiện.
Điều khiến Tần Tang phải kinh ngạc là, trên núi hình như không hề giống như hắn đã nghĩ, cấm chế tầng tầng lớp lớp, nguy cơ tứ phía.
Mắt thường cũng có thể thấy được là không quá nguy hiểm.
Tần Tang phát động thần thức thăm dò màn sương mù dày đặc, mãi cho tới khi cảm thấy thần thức đã đạt tới cực hạn thì hắn vẫn không phát hiện ra dấu vết tồn tại của cấm chế.
Lúc này, mấy người La Hưng Nam lại không thấy tăm hơi đâu.
-Cái này. . .
Rõ ràng Cát Nguyên cũng phát hiện tình huống này, vô cùng kinh ngạc và khó tin nói:
-Lẽ nào. . . Nơi này thật sự là động phủ của chủ nhân dược viên, cho nên chỉ có ở dưới chân núi là có cấm chế phong tỏa và không có bất kì thủ đoạn nào khác. Linh dược ở nơi này. . . Có thể tùy ý ngắt?
Vẻ mặt của Tần Tang và Cát Nguyên trở nên tối tăm.
Tình huống ở nơi này và tình huống mà hai người họ dự đoán có điểm không đúng, ban đầu họ cho rằng trong núi cũng có lớp cấm chế dày đặc, độ khó khăn khi hái thuốc rất lớn.
Chỉ có như vậy thì họ mới có cơ hội được chia tới tay một chén canh.
Mà bây giờ lại phát hiện, nơi này không tồn tại bất kì một trận pháp hay cấm chế nào, có thể tùy tiện hái linh dược, cho dù đỉnh núi trồng linh dược này có cao to hơn nữa thì đối với tu tiên giả mà nói cũng chỉ trong phút chốc.
Chỉ có hai mươi mốt gốc linh dược mà thôi.
Nói không chừng đã sớm bị đám người La Hưng Nam cướp đoạt sạch sẽ cả rồi!
Cát Nguyên tỏ vẻ không cam lòng.
Trải qua trăm ngàn cay đắng, đủ kiểu lục đục nội bộ mới đi tới bước này, giờ linh dược đang ở trước mắt nhưng lại phải tay không quay về, đổi lại là ai cũng cảm thấy không cam lòng thôi.
-Vèo!
Bóng người Cát Nguyên chợt lóe lên phóng lên núi.
Tốc độ của Tần Tang không kém hơn Cát Nguyên chút nào, hắn không cản lại Cát Nguyên mà chạy thẳng về phía Huyền Hoàng Chi Khí.
Huyền Văn Hoàng Tinh có ý nghĩa rất lớn đối với hắn, nếu gốc linh dược kia không phải là Huyền Văn Hoàng Tinh thì thôi, nhưng nếu thực sự là nó thì dù có thể nào hắn cũng không thể bỏ qua.