Chương 446: Không đủ tư cách
Chương 446: Không đủ tư cách
Nếu không thì chỉ sợ bọn họ đã nối gót Thịnh Nguyên Tử.
-Ngươi đang làm cái gì!
La Hưng Nam hung ác trợn mắt nhìn Vân Du Tử một cái, nổi giận vì ông ta tự tiện ra tay cứu người.
Vẻ mặt Vân Du Tử vẫn như thường:
-La đạo hữu, đại trận bên ngoài Đê Cốc Kỳ sắp hết, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều, nhiều thêm một người chính là nhiều thêm một phần sức mạnh, mau chóng chế trụ con đại yêu này rồi phân người đi hái linh dược mới là chính sự!
Cùng lúc đó, bên tai Tần Tang cũng vang lên tiếng truyền âm của Vân Du Tử, lúc này hắn mới biết lão giả họ Cung kia đã chết.
Giống như Cát Nguyên, là khi hái linh dược vô tình khởi động cấm chế, làm kinh động tới Nhân Thủ Hiêu.
Nhưng vận khí của lão giả họ Cung không tốt lắm, ông ta là mục tiêu thứ nhất của Nhân Thủ Hiêu, bị Nhân Thủ Hiêu dùng móng vuốt sắc bén xuyên qua xương sọ mà chết, không chút lực đánh trả nào.
Những người khác thấy thế thì sợ hãi, không dám từng người chiến đấu một nên vội vã ghép chung lại, liên thủ ngăn cản sự vây công của đám yêu thú. Vân Du Tử lấy ra bộ pháp khí cấm chế Kim Hoàn này mới miễn cưỡng vững gót chân, chặn lại thế công của Nhân Thủ Hiêu.
Điều duy nhất họ có thể làm chính là mượn lực lượng của pháp khí cấm chế, rồi nghĩ cách vây khốn đám Nhân Thủ Hiêu, phân người ra hái linh dược vào tay, sau đó chạy trốn!
La Hưng Nam hừ lạnh một cái, coi như đã chấp nhận lời giải thích của Vân Du Tử, ông ta phát động Đồng Khuyên huyễn hóa thành vô số ảo ảnh rồi tiếp tục tấn công vào đầu Nhân Thủ Hiêu, cùng lúc đó bàn tay chà nhẹ lên Đồng Khuyên một cái, Đồng Khuyên phân ra thành hai, chia ra ném cho Tần Tang và Cát Nguyên, không cần suy nghĩ đã nói:
-Các ngươi liên thủ ngăn trở đám yêu điểu này, lão phu ra ngoài hái linh dược!
-Hãy khoan!
Vân Du Tử mở miệng ngăn cản La Hưng Nam:
-La đạo hữu, yêu thú thế lớn, không có La đạo hữu tọa trấn thì e rằng khó mà chế trụ được bọn chúng. Theo ta thấy cách ổn thỏa nhất là để cho Thanh Phong đạo trưởng đi hái thuốc, sau đó chúng ta chia đều linh dược tại chỗ là được.
Vẻ mặt La Hưng Nam trở nên cứng đờ, đột nhiên ý thức được nơi nào là lạ.
Ánh mắt ông ta vòng quanh Tần Tang, Cát Nguyên và Vân Du Tử, vẻ mặt La Hưng Nam ngày càng tức giận, mắng lớn:
-Lão già kia, bọn họ là người của ngươi?
-Không ai là người của ai cả, lão đạo chỉ nhận biết hai vị đạo hữu mà thôi.
Vân Du Tử từ tốn nói.
-Được! Tốt lắm!
La Hưng Nam giận tới mức bật cười, nói tốt tốt liên tục, giọng điệu lại cực kì âm trầm:
-Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau! Hôm nay coi như lão phu đã được nhận thức! Lão già kia dám tính kế lão phu chứng tỏ can đảm không nhỏ! Không sợ lão phu giết chết ngươi?!
-La đạo hữu nói quá rồi!
Vân Du Tử hoàn toàn không sợ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của La Hưng Nam, ông ta nhìn Thượng Quan Lợi Phong và Bạch Y Tú Sĩ, nói:
-Chư vị đạo hữu mạo hiểm đi vào nơi này đều vì bảo vật mà ra. Chúng ta không giống Ngu Không và La đạo hữu có thâm cừu đại hận gì. Lão đạo cũng chưa từng nghĩ tới việc làm điều gì gây bất lợi cho La đạo hữu chứ nói gì tới tính kế? Theo lão đạo thấy, linh dược trong núi này đa phần đều bị đám súc sinh này làm hỏng, nhưng vẫn còn bảy bụi linh dược may mắn vẫn còn, cấm chế bảo vệ linh dược rất mạnh khiến đám súc sinh kia không dám làm càn. Chúng ta có sáu người, mỗi người một gốc vẫn thừa sức, trước đó La đạo hữu cũng hứa hẹn như vậy rồi. Vậy thì vì sao khi lão đạo nhắc lại chuyện chia đều thì đạo hữu lại tỏ ra tức giận như vậy? Không lẽ... Lời nói trước kia của La đạo hữu chỉ nói cho có mà thôi?
-Ngươi. . .
Bị Vân Du Tử chất vấn tận mặt, đâm thẳng vào điểm yếu, vẻ mặt La Hưng Nam đột nhiên cứng đờ, ánh mắt tỏ ra kinh sợ.
Không để cho La Hưng Nam có cơ hội mở miệng, Vân Du Tử lướt qua Thượng Quan Lợi Phong, nói với Bạch Y Tú Sĩ:
-Vị đạo hữu này, không biết ý của ngươi là gì?
Bạch Y Tú Sĩ nhìn La Hưng Nam và Thượng Quan Lợi Phong, dưới ánh mắt ép sát của La Hưng Nam, do dự chốc lát rồi nói:
-Tại hạ cảm thấy lời mà Vân Du Tử đạo hữu nói không phải không có lý.
Nói xong, Bạch Y Tú Sĩ liền vô thức nhích lại gần về phía Vân Du Tử.
Nhưng Vân Du Tử không định ép La Hưng Nam quá chặt khiến ông ta mất lý trí, mà nói tiếp:
-Phá giải cấm chế cần tốn một ít công phu, một mình Thanh Phong đạo trưởng khó mà hoàn thành được. Không bằng La đạo hữu chỉ định thêm một người để hai người họ cùng phối hợp cũng được. Còn có, chúng ta có thể tới được nơi này cũng nhờ mưu kế của La đạo hữu cả. Bảy cây linh dược La đạo hữu lấy hai cũng là chuyện thường tình, chư vị đạo hữu thấy sao?
Lão giả họ Cung đã chết, người của La Hưng Nam chỉ còn mỗi Thượng Quan Lợi Phong, Vân Du Tử kém mỗi việc chỉ rõ tận mặt.
Ngoài La Hưng Nam ra thì những người khác dù có lòng tham cũng không đủ tư cách, vì thế bọn họ liền gật đầu bày tỏ đồng ý.