Chương 448: Lùa hổ nuốt sói
Chương 448: Lùa hổ nuốt sói
Sau một lần cuối cùng tránh đi tia chớp truy sát, Tần Tang đứng tại chỗ điều trị, khôi phục linh lực trên người xong thì ánh mắt hơi trầm xuống.
Mặc dù đã tìm được điểm then chốt nhưng muốn phá giải được cấm chế hoàn toàn vẫn gặp phải nguy hiểm không nhỏ.
Nhưng cho dù có nguy hiểm lớn hơn nữa cũng phải thử thêm một lần.
Giao Long Tinh Phách không tiếng động gầm thét, Tần Tang phát động uy lực của Cửu Long Thiên Liễn Phù, đồng thời gọi Ô Mộc Kiếm lơ lửng trước người, sẵn sàng đợi lệnh.
Tần Tang thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó xuất hiện ở bên cạnh Huyền Văn Hoàng Tinh, cấm chế lập tức bị khởi động.
Đối mặt với màn lưới điện như ngân xà loạn vũ, lần này Tần Tang lựa chọn không lui về phía sau nữa mà chỉ giả vờ rút lui, chờ tia chớp hơi phân tán liền lập tức xông lên!
Ngay sau đó, bóng người Tần Tang liền rơi vào vòng vây của tia chớp.
Lúc này, hắn mặc kệ hết suy nghĩ trong đầu, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú vào từng luồng lôi điện đang vặn vẹo, không chút do dự bộc phát tốc độ nhanh nhất, trong không khí chỉ còn lưu lại từng tàn ảnh.
Tàn ảnh để lại nhanh chóng bị tia chớp đánh tan, nhưng bản thân Tần Tang lại xuyên qua từ kẽ hở của các tia chớp, bay thẳng vào không trung.
Những tia chớp kia lập tức quay lại phương hướng vừa rồi, đuổi sát sao phía sau, nhưng Tần Tang chỉ cần chút cơ hội đó là đủ rồi.
Ô Mộc Kiếm lao ra vùn vụt, mạnh mẽ đâm thẳng vào nơi giao điểm giữa khí tức của linh dược và tầng mây, cuối cùng bốc phát ra tiếng vang tựa như chuông rỗng.
Ánh sáng hơi chấn động một cái, dường như không có quá nhiều biến hóa gì.
Nhưng mục đích của Tần Tang đã thành công, hắn vội vàng vàng bỏ chạy thục mạng, chờ tia chớp tiêu tán xong lại lập lại chiêu cũ.
Một lần lại một lần làm, nhìn thì nguy hiểm vô cùng, nhưng Tần Tang đã có thể thuần thục ứng đối.
Cấm chế không phải không có chút thay đổi nào, nhưng mỗi lần Tần Tang đều vững vàng nắm chắc.
-Ầm!
Trời cao không phụ người có lòng, sau khi tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng tan rã đi một chút tạo ra khích lệ rất lớn cho Tần Tang.
Nhưng lúc này cấm chế cũng bắt đầu thay đổi, mây mù cuồn cuộn, bắt đầu tự động tu sửa.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Tần Tang thay đổi, vội lấy linh đan ra nhét vào miệng, không dừng dù chỉ nửa khắc.
Cuối cùng, Ô Mộc Kiếm lại đâm vào vùng yếu của cấm chế, cột sáng rào một cái rồi tản ra, tia chớp theo đó trở nên cực kì ảm đạm, uy lực giảm đi rất nhiều.
Hai mắt Tần Tang sáng lên, không chút do dự phóng về phía mục tiêu, mạnh mẽ chống lại tia chớp tóm lấy Huyền Văn Hoàng Tinh!
Tuy thực lực của Nhân Thủ Hiêu mạnh nhưng linh trí lại không được cao, chỉ biết sử dụng sức mạnh của mình để kháng cự tia chớp mà không biết hóa giải cấm chế tinh diệu như vậy. Cũng may nhờ có vậy mà Huyền Văn Hoàng Tinh và các loại linh dược khác mới có thể bảo tồn tới bây giờ, chưa táng thân trong bụng đám yêu điểu này.
Vân Du Tử coi trọng một gốc linh dược có tên là Cửu Hoa Thanh Sương Thảo.
Tần Tang hái được Huyền Văn Hoàng Tinh xong liền cất vào hộp ngọc, khi hắn đi tìm Cửu Hoa Thanh Sương Thảo thì nghe thấy tiếng sấm rền vang ở hậu sơn, trong lòng biết là Thượng Quan Lợi Phong đang hái Tích Huyết Quỷ Cô.
Bảy gốc linh dược, theo thứ tự là Tích Huyết Quỷ Cô, Cửu Hoa Thanh Sương Thảo, Huyền Văn Hoàng Tinh, Hàm Yên Thảo, Linh Bích Thụ, Lam Lộ Đàm, Băng Linh Quả.
Giá trị của chúng cao thấp khác nhau, nhưng không tới mức cách nhau một trời một vực. Ở thời thượng cổ, chúng không được coi là linh dược quý hiếm gì, thậm chí phẩm chất còn kém xa Cửu Huyễn Thiên Lan.
Mà dược hiệu cũng không giống nhau, đều nghiêng về một chức năng riêng, nhưng đối với người cần gấp thì cho dù giá trị có hơi kém thì cũng quan trọng hơn cái khác rất nhiều.
Nhưng do có cấm chế bảo vệ nên vẫn luôn không bị ai ngắt, đa phần đều đạt nghìn năm tuổi, hơn nữa bây giờ lại rất hiếm thấy ở Tu Chân Giới, thậm chí đã tuyệt tích nên mới trở thành bảo vật người người tranh đoạt.
Tích Huyết Quỷ Cô là gốc linh dược có giá trị cao nhất trong bảy gốc ở nơi này, Tần Tang, Vân Du Tử và Cát Nguyên đều có mục tiêu rõ ràng của mình, còn Bạch Y Tú Sĩ lại không dám tranh đoạt với La Hưng Nam.
Tần Tang liền nhớ tới Bạch Y Tú Sĩ đã truyền âm nói.
-Tại hạ chỉ muốn Băng Linh Quả thôi.
Băng Linh Quả có giá trị thấp nhất trong bảy gốc linh dược, Bạch Y Tú Sĩ không phải là người tham lam gì.
Cửu Hoa Thanh Sương Thảo mọc ra ba chiếc lá hình kiếm xanh mảnh, tựa như ba thanh lợi kiếm, bên trên phiến lá tựa như có một lớp sương sớm, xung quanh bao trùm bởi ánh trăng nhàn nhạt, hương thơm thanh khiết của cỏ cây thoang thoảng tản ra.
Sự hiểu biết về linh dược của Tần Tang không bằng Vân Du Tử, không biết Cửu Hoa Thanh Sương Thảo có thể luyện ra loại linh đan nào.
Nhưng có thể nắm Huyền Văn Hoàng Tinh trong tay Tần Tang đã rất hài lòng rồi, không còn quan tâm tới cái khác nữa. Bây giờ cái hắn nên cân nhắc là làm thế nào để bình yên cầm theo linh dược rời đi.
Có kinh nghiệm vừa rồi, tốc độ ngắt Cửu Hoa Thanh Sương Thảo của Tần Tang nhanh hơn không ít.
Lúc này, trận chiến ở bên kia trở nên kịch liệt hơn, Tần Tang biết Kim Hoàn Trận không thể áp chế Nhân Thủ Hiêu được lâu liền vội vàng cất Cửu Hoa Thanh Sương Thảo vào hộp ngọc, sau đó đi thẳng tới nơi Lam Lộ Đàm sinh trưởng.
Lam Lộ Đàm, Băng Linh Quả, đã có bốn loại linh dược trong tay.
Hắn và Thượng Quan Lợi Phong cùng quay lại chiến trường.
Thượng Quan Lợi Phong lấy ba gốc linh dược mà hắn ta đã hái ra, La Hưng Nam ném Linh Bích Thụ cho Thượng Quan Lợi Phong, cất hai gốc linh dược khác, vẻ mặt bình thản nhìn Tần Tang đưa linh dược cho đám người Vân Du Tử mà không có bất kì hành động nào khác.