Chương 449: Đánh thức
Chương 449: Đánh thức
-Chư vị đạo hữu toàn lực ra tay phát động ra lực lượng mạnh nhất của Kim Hoàn Trận đi, cố gắng vây khốn đám Nhân Thủ Hiêu vài giây rồi lập tức xuống núi, tuyệt đối không nên trì hoãn.
Vân Du Tử vừa nói vừa điên cuồng rót linh lực vào Đồng Khuyên, Đồng Khuyên trong tay ông ta tương tự với bảo ngọc trong suốt Tứ Vân Thần Cấm, là nòng cốt của Kim Hoàn Trận.
Lúc này chỉ có thể đồng cam cộng khổ, nghe thấy lời cảnh cáo của Vân Du Tử, ngay cả La Hưng Nam cũng không dám chần chờ thêm mà lập tức cùng với Vân Du Tử dùng toàn lực phát động Kim Hoàn Trận.
Bảy chiếc Đồng Khuyên vây khốn Nhân Thủ Hiêu vào giữa, rung động không dừng, tiếng leng keng vang không dứt.
Sau đó, đột nhiên bộc phát ra vô số hư ảnh rồi kéo ra từng luồng hào quang bao phủ lấy Nhân Thủ Hiêu, những hư ảnh kia dung hợp lại trên không trung hình thành một chiếc Đồng Hoàn kiên cố, chặt chẽ quấn lấy thân Nhân Thủ Hiêu.
Nhân Thủ Hiêu điên cuồng gào thét, nhưng trong thời gian ngắn nó không thể tránh thoạt được trói buộc của Đồng Hoàn.
-Đi thôi!
Vân Du Tử lập tức thu hồi Kim Hoàn Trận, xoay người phi độn xuống dưới núi
Những người khác cũng không cam lòng bị bỏ lại.
Bảy luồng độn quang, màu sắc khác nhau nhưng tốc độ lại không khác cho lắm, do có đủ thời gian nên Vân Du Tử và La Hưng Nam đều tận lực khống chế tốc độ, Tần Tang cũng không sử dụng Cửu Long Thiên Liễn Phù.
Độn quang rất rõ ràng chia làm hai nhóm, Thượng Quan Lợi Phong và La Hưng Nam đi chung với nhau, Bạch Y Tú Sĩ thì đi sát đằng sau đám người Tần Tang, vây quanh người Vân Du Tử.
Hai bên vô thức kéo ra một khoảng cách, nước sông không phạm nước giếng.
Mãi cho đến khi quay lại chỗ cấm chế , La Hưng Nam cũng không làm ra bất kì hành động nào.
Thoạt nhìn La Hưng Nam đã chấp nhận kết quả này.
Trong một khắc cuối cùng họ còn thấy Nhân Thủ Hiêu đuổi sát phía sau, nhưng sau khi họ tiến gần vào cấm chế thì tiếng rít chói tai cũng biến mất.
Nhân Thủ Hiêu không đuổi vào trong khiến vẻ mặt mọi người hòa hoãn hơn đôi chút, nhưng vẫn chưa yên tâm hoàn toàn.
Tốc độ ra khỏi cấm chế nhanh hơn rất nhiều lúc đi vào, lối đi ở ngay đằng trước, chỉ cần đi qua lãnh địa của Câu Xà là có thể rời khỏi nơi này.
Không chờ mọi người vững gót chân La Hưng Nam đã lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, không nói gì, dẫn Thượng Quan Lợi Phong đột ngột lao đi.
Chỉ trong chớp mắt đó, tốc độ của ông ta đã lên tới cực hạn, trừ ông ta ra thì những người khác mới chỉ là Trúc Cơ tiền kỳ, dựa theo lẽ thường thì không ai có tốc độ nhanh hơn ông ta.
Tâm tư La Hưng Nam rất rõ ràng, đó là muốn học theo kế sách lùa hổ nuốt sói của Ngu Không!
Đám Câu Xà chết hơn nửa, mà một trong những con Câu Xà Vương đã bị trọng thương, nếu bọn họ dốc hết sức lực để hợp tác, dùng Kim Hoàn Trận là có thể không cần kinh động tới Câu Xà rồi thoát khỏi nơi này.
Hoàn toàn có thể có được một kết cục vui vẻ.
Nhưng hiển nhiên La Hưng Nam không hài lòng với việc ông ta chỉ được chia hai gốc linh dược!
Không kinh sợ như Cát Nguyên, thấy cảnh này Tần Tang và Vân Du Tử lại không chút bối rối, trái lại còn cười lạnh không dứt đối với hành động của La Hưng Nam.
Dù tốc độ của La Hưng Nam có nhanh hơn nữa thì có thể so với phu thuyền Linh Trúc của Vân Du Tử sao?
-Vèo!
Một luồng sáng bắn ra từ lòng bàn tay của Du Vân Tử, bản thể của phi thuyền Linh Trúc hiện ra.
-Nhanh...
Vân Du Tử và Tần Tang lách mình phóng lên, vừa định mở miệng thúc giục Cát Nguyên và Bạch Y Tú Sĩ thì trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng rít quen thuộc.
Mọi người kinh hãi đồng loạt ngẩng đầu lên.
Liền thấy cấm chế trên không rung chuyển không ngừng, bên trong cấm chế xuất hiện một bóng đen cực kì lớn xông vào.
Chính là Nhân Thủ Hiêu!
Nhân Thủ Hào gian nan xuyên qua tầng cấm chế dày đặc, thoạt nhìn thân xác bị cấm chế đè ép vặn vẹo, tiếng kêu cũng mang theo vẻ thống khổ nhưng nó lại không chịu thương tích nghiêm trọng nào.
Lông vũ trên thân sáng rực, lóng lánh khác thường, cũng chính ánh sáng lấp lánh đó đã trợ giúp nó không bị cấm chế gây thương tích.
Cấm chế ở nơi này dĩ nhiên không thể vây khốn Nhân Thủ Hiêu được, điều này khiến mọi người rất kinh ngạc, nhưng cũng ý thức được rất có thể là do chủ nhân của động phủ cố tình bài trí.
Dù sao Nhân Thủ Hiêu cũng là linh thú bảo hệ mà chủ nhân của động phủ nuôi dưỡng.
Nhân Thủ Hiêu nhìn từ trên cao xuống rít lên từng tiếng, hai mắt tràn ngập sát ý hung dữ nhìn chằm chằm vào đám người Tần Tang, những tên ác tặc trộm thuốc này với nó không đội trời chung.
Đây vẫn chưa phải là cục diện ác liệt nhất.
Điều khiến cho mọi người càng kinh sợ hơn đó là khi tiếng rít gào của Nhân Thủ Hiêu vang khắp vùng không gian cấm chế thì mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển, dưới vực sâu dâng lên màn sương đỏ, đồng thời còn vang lên cả những tiếng xì xì kì quái.
Tiếng động này bọn họ cũng rất quen thuộc.
Không cần La Hưng Nam ra tay Câu Xà cũng bị Nhân Thủ Hiêu đánh thức rồi!