Chương 450: Ngu xuẩn
Chương 450: Ngu xuẩn
-Bày trận!
Vân Du Tử không dám đặt hoàn toàn hi vọng lên phi thuyền Linh Trúc, Nhân Thủ Hiêu là đại yêu Yêu Linh kỳ hậu hỳ, tốc độ chắc chắn không kém phi thuyền Linh Trúc chút nào, lúc này mà muốn trốn thì chỉ có con đường chết!
Vội vàng chuẩn bị kỹ càng, gọi Kim Hoàn Trận, thế như thiếu đi Thượng Quan Lợi Phong và La Hưng Nam thực lực mạnh nhất, giờ chỉ còn bốn người bọn họ nên uy lực đã giảm đi rất nhiều, có thể ngăn cản Nhân Thủ Hiêu hay không vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng tình hình của La Hưng Nam cũng cực kì tồi tệ.
Tiếng kêu của Nhân Thủ Hiêu và tiếng rít của Câu Xà có mấy phần giống nhau, khiến người ta cảm giác dường như đám yêu thú này đang giao lưu với nhau, Nhân Thủ Hiêu đang tố cáo với Câu Xà tất cả hành vi ăn trộm độc ác của đám tu sĩ.
Ngay sau đó, đám Câu Xà lập tức phẫn nội rít lên, sương đỏ dùng tốc độ kinh người lan khắp nơi.
La Hưng Nam không ngờ đám Câu Xà lại bị kinh động nhanh như vậy nên không kịp đề phòng, giờ ông ta đang bị bầy rắn chặn đường, lần hai lọt vào thế vây công của Câu Xà.
Lần Câu Xà vây giết tu sĩ trước, khi bị tu sĩ phản công chúng cũng chết hơn phân nửa, số lượng Câu Xà có thể duy trì chiến lực không nhiêu, tình thế không quá đáng sợ như lần trước. Thế nhưng con Câu Xà Vương Yêu Linh kỳ hai đầu đã khôi phục được một chút thương thế, vẫn còn chiến lực mạnh mẽ, cục diện vẫn rất nguy cấp.
Hai người bị yêu thú chia cắt ra, chỉ có thể tự thân tự chiến.
Nhưng nơi nguy hiểm nhất vẫn là bên chỗ Tần Tang.
Khi bốn người bọn họ phát động Kim Hoàn Trận xong thì trước mắt tối sầm lại, đám Nhân Thủ Hào nhào tới, địa thế trống trải nên tốc độ và thực lực của Nhân Thủ Hiêu cũng bày ra hoàn toàn.
Tộc độ còn nhanh hơn cả phi thuyền Linh Trúc.
May mà Vân Du Tử đã dự đoán từ trước, nếu không bây giờ bọn họ đã bị Nhân Thủ Hiêu đuổi kịp, mà họ lại chen chúc bên trên phi thuyền, không kịp kết trận, chắc chắn sẽ bị yêu điểu đồ sát!
-Ầm!
Đồng Khuyên rung lên, kim quang phát ra mãnh liệt, vô số hư ảnh của Đồng Khuyên trùng điệp vào nhau, cùng lúc rung lên trước lợi trảo của Nhân Thủ Hiêu, gian nan ngăn cản một kích.
Thế như bởi vì uy lực của trận pháp giảm đi rất nhiều nên khi ứng phí với công kích của Nhân Thủ Hiêu không còn nhẹ nhàng như trước nữa.
Bốn người họ đồng thời rơi vào xung kích của trọng quyền, cơ thể hơi run lên, vẻ mặt tái nhợt, linh lực rót vào Kim Hoàn như nước chảy cũng bị nuốt hết, trong nháy mắt, linh lực trong khí hải tiêu hao hơn nửa, giờ chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống Kim Hoàn Trận để không bị rối loạn trận hình.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp điều chỉnh trạng thái thì Nhân Thủ Hiêu lại công kích tới.
Mọi người kinh hãi, vội vàng lấy linh thạch và đan dược ra, dùng hết khả năng để khôi phục linh lực.
Ai cũng biết rõ, một khi pháp trận này bị phá thì bọn họ không phải là đối thủ của Nhân Thủ Hiêu.
Dường như Nhân Thủ Hiêu vẫn còn nhớ việc nó bị vây khốn lúc trước nên bây giờ, dựa vào ưu thế tốc độ của mình, nó luôn di chuyển xung quanh bọn họ, thỉnh thoảng lại đánh một cái, lần nào cũng tập kích bất ngờ và đều là đòn mạnh.
Vân Du Tử là chủ trận, áp lực càng lớn, hoàn toàn không có cơ hội phát động phi thuyền Linh Trúc.
Kim Hoàn Trận lung lay sắp đổ.
Khoảng cách của họ tới lối ra không xa, nếu cứ tiếp tục như bây giờ thì không thể trốn được tới đó, Kim Hoàn Trận chẳng mấy chốc sẽ bị Nhân Thủ Hào xé nát.
Trước tình huống này, cách tốt nhất là vứt bỏ hiềm khích với La Hưng Nam, tiếp tục hợp tác!
Thế nhưng bên này của họ luôn bị Nhân Thủ Hiêu áp chế, bân cạnh còn Câu Xà vây khốn, muốn lại gần cũng chẳng dễ dàng, nhất định phải phá vòng vây xông qua.
Tâm niệm của Tần Tang vừa chuyển, trong tay hắn có Thập Phương Diêm La Phiên và Ngọc Như Ý phù bảo có thể dùng được. Nói một cách khách quan thì uy lực của Thập Phương Diêm La Phiên còn lớn hơn một chút.
Nếu không phải có Vân Du Tử ở đây thì những người khác cũng không biết thân phận thật của hắn, chỉ cho rằng hắn là một đạo sĩ tán tu mà thôi, cho dù có bại lộ thực lực cũng không sao. Nhưng năng lực riêng của hai loại bảo vật không giống nhau, trong tình huống này Thập Phương Diêm La Phiên lại không bằng Ngọc Như Ý phù bảo.
Không ngờ, khi Tần Tang và đám người Vân Du Tử giao lưu, lập kế hoạch xong, để tranh thủ thời gian, hắn chuẩn bị sử dụng Ngọc Như Ý phù bảo thì Cát Nguyên lại đột nhiên làm ra hành động ngoài ý muốn.
Nhân Thủ Hiêu lần nữa nhào tới.
Mọi người vội vàng ngưng tụ linh lực vừa khôi phục, phát động hoàn toàn Kim Hoàn Trận để ngăn cản, nhưng đúng lúc này, Cát Nguyên đột nhiên hất Đồng Khuyên trong tay ra, không nói không rằng thoát khỏi đại trận.
Rõ ràng hắn ta đã ủ mưu từ trước, sau khi thoát thân xong thì lập tức hóa thành độn quang, bỏ chạy ra ngoài không thèm ngoái đầu lại nhìn.
Gắp lửa bỏ tay người!
Mọi người giận dữ, không ai ngờ Cát Nguyên lại làm ra hành động như này, thậm chí là trong thời điểm nguy cấp như vậy.
Thậm chí Vân Du Tử còn tức giận mắng thành tiếng.
-Ngu xuẩn!
-Vù vù!
Đôi cánh lớn của Nhân Thủ Hiêu cuốn lên thành cơn lốc đè ép tới, cho dù họ có tức giận thế nào cũng không thể tránh được, trong lúc cấp bách, Vân Du Tử vội vàng thay đổi trận hình.
Chỉ còn lại ba người duy trì trận pháp, uy lực giảm tới cực hạn, Kim Hoàn Trận duy trì không được bao lâu đã bị Nhân Thủ Hiêu xé ra một lỗ hổng, vuốt lớn sắc bén thò vào chụp vào xương sọ của họ.
Tần Tang cả kinh, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm. Ngọc Như Ý phù bảo đã sẵn sàng, lúc nào không thể nghĩ ngợi thêm gì nữa, đành phải lấy phù bảo ra dùng để hóa giải nguy cơ.