Chương 456: Giết
Chương 456: Giết
-Tốt!
Tần Tang giao Vân Du Tử cho Thượng Quan Lợi Phong, để cho hắn mang Vân Du Tử theo trốn vào trong sơn động, quay đầu nhìn về phía sau, La Hưng Nam hoàn toàn không có ý che giấu nào cả, trắng trợn mà đuổi theo đến đây.
Khô cạn linh lực chỉ là ngụy trang mà thôi.
Hắn thôi động phi thuyền Linh Trúc chạy xa đến như vậy, chỉ là vì muốn kéo dài khoảng cách với La Hưng Nam, để tranh thủ thời gian mà thôi, đương nhiên sẽ không chờ linh lực hao kiệt hết mới dừng lại.
Có điều, bởi vì sử dụng linh đan cùng linh thạch quá nhiều lần, trong đan điền truyền đến từng cơn quặn đau cũng không phải là giả.
Sắc mặt Tần Tang mơ hồ có hơi trắng bệch, bàn tay ấn vào đan điền, không chú ý đến đau đớn mà chỗ ấy truyền đến, cười lạnh một tiếng, bóng dáng lóe lên một cái, biến mất tại chỗ.
'Vù!'
La Hưng Nam lao vùn vụt tới, khi sắp đến dãy núi, thì bỗng nhiên có một đạo thanh quang chợt hiện ra ở trong núi.
Tần Tang mang theo Ngọc Như Ý, như Giao Long phun nước ra, bay lên tận trời.
Ngọc Như Ý từ hiện thân, đến tiến gần trước mặt La Hưng Nam, cũng chỉ là ở trong nháy mắt.
Nếu như đổi lại là những người khác, bỗng nhiên gặp phải phù bảo đánh lén, không kịp phản ứng, sợ là khó thoát khỏi vận hạn, chết ở phía dưới phù bảo.
Đối mặt với Ngọc Như Ý khí thế hùng hổ, trên mặt La Hưng Nam lại không có một chút vẻ kinh hoảng nào cả, trái lại trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên giương cao bàn tay lên, một thanh tiểu đao màu trắng bạc bay ra từ trong lòng bàn tay của hắn.
Hình dáng của thanh tiểu đao có chút cổ quái, hình dạng có mấy phần giống với chủy thủ, mũi đao hơi vểnh lên, trên chuôi đao còn quấn lấy đai ngọc, ngân quang chói mắt.
Theo cái phất tay của La Hưng Nam, chuôi đao của ngân đao vẫy một cái, giống như cá đang bơi, trong nháy mắt từ tĩnh đến động, bắn nhanh ra, đánh vào chính giữa của Ngọc Như Ý.
-Thật sự cho rằng chỉ mình ngươi có phù bảo sao? Nếu như một mình người chạy trốn, lão phu không khỏi tránh được phiền phức, nói không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng.
Vẻ mặt La Hưng Nam khinh thường, giọng nói mỉa mai:
-Muốn dựa vào một viên phù bảo này đánh lén lão phu, đúng là mơ mộng viển vông!
'Ầm!'
Hai viên phù bảo va chạm vào nhau, sau khi thanh quang và bạch quang va chạm lẫn nhau, lại bắn ra cả bốn phương tám hướng, chói mắt đến cực điểm.
Chấn động mạnh mẽ càn quét ra, cuối cùng sắp tới chỗ đỉnh núi thì trực tiếp gọt đi một đoạn.
'Ầm ầm. . .'
Những viên đá to lớn lăn xuống,
Tiếng chấn động ở dưới vòm trời.
Ở giữa không trung, thanh quang và bạch quang tranh đấu với nhau, một bước cũng không nhường, nhìn như thế lực ngang nhau, giằng co không xong, nhưng cũng không lâu lắm, thanh quang trên Ngọc Như Ý lại bắt đầu trở nên có chút mơ hồ xám xịt.
Sự khác nhau ở trong đó, chính ở phù bảo mà hai người đang nắm chặt trong tay.
Tu vi của Tần Tang ước chừng thấp hơn một cấp bậc so với La Hưng Nam, hắn thôi động phù bảo, linh lực trong cơ thể như nước chảy tiêu hao đáng kể, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Còn đối với La Hưng Nam mà nói, mặc dù tốc độ tiêu hao này cũng rất lớn, nhưng lại tốt hơn không ít so với Tần Tang.
Sắc mặt La Hưng Nam có vẻ vui mừng, điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Dựa vào ưu thế về tu vi, cho dù phải gắng gượng hao tổn, hắn cũng có thể mài mòn Tần Tang cho đến chết.
Hơn nữa, lúc ở trong động phủ, hắn tận mắt nhìn thấy Tần Tang thôi động phù bảo để ngăn cản Nhân Thủ Hào, biết rõ uy năng của viên phù bảo này sắp tiêu hao hết, thời gian mà Tần Tang có thể kiên trì được sẽ ngắn hơn.
Hiện tại Tần Tang chỉ đang cố gắng gắng gượng lần cuối mà thôi!
Có điều, La Hưng Nam cũng không có lơ là cảnh giác.
Hắn còn không nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Lợi Phong và Vân Du Tử, nhất là Vân Du Tử.
Cảnh tượng Vô Hạ Châu đánh Nhân Thủ Hào bị thương, khiến cho La Hưng Nam bây giờ hồi tưởng lại cũng sợ hãi không ngớt, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, chính mình không công kích ở chính diện với cái lão đạo sĩ này, nếu không hắn chính là người ăn phải một kích đó.
Mặc dù Vân Du Tử giống như đã vô cùng suy yếu, nhưng chưa hẳn không có khả năng lại phát ra một kích nữa, làm sao biết được có phải là cạm bẫy mà bọn họ cố ý ngụy trang để cho hắn xem hay không?
La Hưng Nam dùng toàn lực duy trì phù bảo, đồng thời từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì cảnh giác, Âm Dương La Bàn vận sức chờ để phát động.
Có điều, cục diện ở bên trong tưởng tượng của hắn vẫn luôn không xảy ra, La Hưng Nam lại một lần nữa đặt toàn bộ sự chú ý lên trên người Tần Tang.
Ngân đao phát ra một tiếng ngâm dài, bạch quang càng ngày càng hưng thịnh, thanh quang bị ép co rút lại, rơi vào thế hạ phong, âm thanh Ngọc Như Ý rung động giống như đang gào thét.
La Hưng Nam có chút không kiên nhẫn, quát chói tai lên một tiếng:
-Bây giờ ngươi khoanh tay chịu trói, nói không chừng lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu lại tiếp tục ngoan cố cứng đầu, lão phu nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!
Tần Tang mắt điếc tai ngơ, đúng lúc này, hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng, linh lực điên cuồng tràn vào trong phù bảo.
Ngay sau đó, quang mang của Ngọc Như Ý ngày càng mãnh liệt, trong nháy mắt lại đè ép ngân đao trở về.
-Hồi quang phản chiếu sao?
La Hưng Nam không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, âm thầm cười lạnh, lập tức gia tăng linh lực để chống lại.
Không ngờ, quang mang của Ngọc Như Ý càng ngày càng sáng, từ đầu đến cuối vẫn không có xu thế dừng lại, ở một khắc cuối cùng, bỗng nhiên một tiếng 'Ầm' nổ ra.
Linh lực còn thừa không nhiều, không thể tiếp tục tiêu hao, Tần Tang lựa chọn lấy toàn bộ uy năng còn thừa không nhiều của phù bảo làm kíp nổ, sau đó xoay người chạy trốn.