Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 455 - Chương 455: Dốc Hết Toàn Lực

Chương 455: Dốc hết toàn lực Chương 455: Dốc hết toàn lực

Thượng Quan Lợi Phong cứng người lại:

-La Hưng Nam cũng đã bị thương, hơn nữa thì Thanh Phong đạo trưởng có phù bảo. . .

-La Hưng Nam cũng có phù bảo.

Bạch Y Tú Sĩ than nhẹ:

-Tại hạ có một câu, không biết có nên nói hay không. . . Nếu như các vị đạo hữu đã không nắm chắc sẽ thoát khỏi người này, thì phải suy xét cho thật kỹ làm thế nào để lực chọn mới được. Đương nhiên, ngoại trừ việc đầu hàng với La Hưng Nam ra, chưa hẳn không có những biện pháp khác, hiện tại những cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ ở trong động phủ cũng không ít, chung quy lại vẫn có thể tìm được người để che chở…

Đang lúc nói chuyện, ống thông gió đã ở gần trong gang tấc, đoàn gió ở xung quanh đã bắt đầu thành hình,

-Nói đến như vậy thôi, sau này còn gặp lại!

Bạch Y Tú Sĩ chắp tay lại, bỗng nhiên tăng tốc độ, xung trận lên trước, nhảy vào trong ống thông gió.

Bên ngoài Thu Hồng phường thị.

Tàn chi* của Vân Thú ở khắp nơi trên mặt đất, nhưng không có một bóng người nào cả, mọi người đều đang tìm bảo vật ở trong động phủ.

*Tàn Chi: phần còn lại của chân tay đã bị cụt.

Trong địa huyệt lóe ra một đạo độn quang, chính là Bạch Y Tú Sĩ, thân pháp của người này không ngừng, lấy một mảnh linh phù từ trong túi Giới Tử ra, tiếp theo thôi động linh lực ở bên trên linh phù sau đó nhẹ nhàng vỗ một cái.

Linh phù vỡ vụn, một luồng gió mát bay từ trong ra ngoài, rơi xuống trên người của Bạch Y Tú Sĩ.

Sau đó, trên lưng hắn xuất hiện một đôi lông cánh thanh linh.

Lông cánh nhẹ nhàng vỗ một cái, tốc độ của Bạch Y Tú Sĩ trong nháy mắt tăng vọt lên, lại còn nhanh hơn một chút so với tốc độ của La Hưng Nam trước đó.

Có điều, không đợi Bạch Y Tú Sĩ bay quá xa, bỗng nhiên một đạo độn quang như sao băng chói mắt bay qua từ bên cạnh hắn, trực tiếp vượt qua hắn, tốc độ nhanh kinh ngạc khác thường.

Bên trong độn quang, bất ngờ lại là một chiếc thuyền trúc.

Trong khoảng thời gian này, Tần Tang cũng không có nhàn rỗi, từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt linh thạch ở trong tay, không biết đã nuốt vào bao nhiêu linh đan, linh lực đã khôi phục được hơn nửa, có thể chống đỡ được phi thuyền Linh Trúc trong một khoảng thời gian.

Đáng tiếc, thời gian sẽ không quá lâu.

Vẻ mặt của Bạch Y Tú Sĩ đờ đẫn ra, hắn đã từng thấy Vân Du Tử sử dụng phi thuyền Linh Trúc, nhưng cũng chỉ nhanh hơn một chút so với tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ mà thôi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tốc độ sau khi phi thuyền Linh Trúc khi toàn lực bùng phát sẽ khiến người khác kinh ngạc đến như vậy.

Tiếp theo, Bạch Y Tú Sĩ bỗng nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt nhanh chóng biến sắc, đột nhiên vỗ vào túi Giới Tử, lấy một cái lư hương to chừng bàn tay từ trong túi Giới Tử ra.

Lư hương màu đồng cổ, uốn quanh nó là những hình rồng điêu khắc, ba cái đầu rồng hội tụ ở đỉnh của lư hương, hơi khói lượn lờ bay từ trong miệng lư hương ra ngoài.

-Phù!

Bạch Y Tú Sĩ há miệng ra, lại trực tiếp phun một ngụm tinh huyết lớn vào bên trên của lư hương.

Tinh huyết rơi vào bên trên của lư hương, lập tức bị nó cắn nuốt không còn một mảnh nào. Lư hương bị nhiễm lên một tầng huyết sắc, hơi khói như bị rót vào, phun ra ngoài, vặn vẹo không ổn định ở trên không trung, mơ hồ còn có tiếng rồng ngâm ra.

Ba cái hình rồng điêu khắc tựa như muốn sống lại.

Bạch Y Tú Sĩ bị tổn thất tinh huyết, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, trong mắt lóe qua một vẻ đau lòng, bất chấp phun ra một chữ:

-Bạo!

'Ầm!'

Lư hương theo tiếng mà vỡ nát ra.

Hơi khói ở bên trong đều phun hết ra, biến hóa huyền ảo thành một cự long.

Đúng vào lúc này, La Hưng Nam lặng lẽ hiện thân, Âm Dương La Bàn ở trong tay bỗng nhiên chuyển động, bạch quang bắn nhanh ra, ở thời điểm sắp rơi vào trên người của Bạch Y Tú Sĩ, hơi khói hình rồng không tiếng động mà gầm thét, thân hình đột nhiên vẫy một cái, đụng nát bạch quang, khiến cho Bạch Y Tú Sĩ thoát khỏi vận hạn bị Âm Dương La Bàn bắt được.

Sau đó, hơi khói hình rồng dưới sự thao túng của Bạch Y Tú Sĩ, trực tiếp đánh về phía La Hưng Nam.

Mà Bạch Y Tú Sĩ cũng không nhìn tới kết quả, rung động lông cánh, bay về hướng ngược lại với bọn người Tần Tang.

Đợi đến khi La Hưng Nam đánh tan được hơi khói, phi thuyền Linh Trúc và Bạch Y Tú Sĩ đều đã chạy được một khoảng cách, hơn nữa lại đi ngược chiều nhau.

Sắc mặt của La Hưng Nam âm u, nhưng không do dự quá lâu, liền lựa chọn buông tha cho Bạch Y Tú Sĩ, triển khai tốc độ đến mức lớn nhất, đuổi về phương hướng của phi thuyền Linh Trúc.

Mặc dù tạm thời đuổi không kịp, nhưng La Hưng Nam cũng không vội một chút nào, nơi đây trống trải, chỉ cần đuổi ở phía xa như vậy là đủ rồi, hắn không tin Tần Tang mang theo hai tên bị thương, mà lại có thể luôn duy trì tốc độ nhanh như vậy.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, phi thuyền Linh Trúc đang lao vùn vụt cách xa ở phía chân trời bỗng nhiên ánh sáng tối sầm lại, lắc lư một cái, hình như khó mà tiếp tục được, tiếp đến thay đổi phương hướng, lao xuống rơi vào trong một ngọn núi.

Điều này rõ ràng là dấu hiệu của việc sử dụng khô kiệt linh lực pháp khí trên người.

Hai mắt La Hưng Nam sáng lên, không chút do dự mà đuổi theo.

Đỉnh núi ở nơi đây giống như bị đao gọt, hiểm trở dị thường.

Tần Tang hạ độn quang xuống, tầm mắt đảo qua, nhìn thấy một cái sơn động, thu hồi phi thuyền Linh Trúc, hỏi Thượng Quan Lợi Phong:

-Thượng Quan đạo hữu có bằng lòng ra tay với La Hưng Nam hay không?

-Người này giúp ta báo mối thù giết sư phụ, tại hạ đã tuân theo ước định, trả lại ân tình cho hắn, sau đó lại bị người này bán đứng, tạm thời coi như đã thanh toán xong.

Thượng Quan Lợi Phong không chút do dự, nói ra những lời rất có khí phách.

-Đạo trưởng đã mang tại hạ cùng đi lánh nạn, không có vứt bỏ tại hạ xuống, ân cứu mạng này, khắc sâu vào trong ngũ tạng! Có chỗ nào hữu dụng, đạo trưởng cứ việc phân phó, mặc dù sức lực của tại hạ nhỏ bé, nhưng nhất định sẽ dốc hết toàn lực!
Bình Luận (0)
Comment