Chương 454: Tách rời
Chương 454: Tách rời
Tần Tang mang theo hai người bị thương, lúc ngự kiếm phi hành thì hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm La Hưng Nam, vẻ mặt lạnh lùng không hề dao động.
Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.
Lúc này, bầy Câu Xà đã tỉnh táo trở lại, phát ra tiếng kêu giận dữ, lại đuổi theo lần nữa.
La Hưng Nam do dự một chút, nhìn thật sâu vào mắt Tần Tang, xoay người đi vào huyệt động, rời đi.
Mấy người Tần Tang nhanh chóng vọt vào huyệt động, lúc vừa tiến vào đây bọn họ đã lập tức nghiên cứu cấm chế ở nơi này, biết được cách mở ra.
'Ào ào ào…'
Bên ngoài đại điện, mưa to tầm tã.
Nhưng bên trong đại điện vẫn không hề thay đổi, vẫn hệt như lúc ban đầu họ đến.
Lúc đó, những người đi lên Hồng Kiều, chỉ riêng Ngu Không đã có đến bảy người, sau đó còn có La Hưng Nam và Thịnh Nguyên Tử hội họp, số người lại càng nhiều.
Bây giờ chỉ còn lại năm người còn sống, hai trong số đó còn bị thương, mất sức chiến đấu.
Từ đầu đến cuối thậm chí còn không đến một canh giờ, lại giống như đã cách cả một đời.
Đại điện hoang tàn, hai phe giằng co.
La Hưng Nam ngăn chặn cửa lớn của cổ điện, nửa người chìm trong bóng tối.
Thượng Quan Lợi Phong ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân máu đen cũng không rửa sạch, điều tức chữa thương. Vân Du Tử dựa vào trên lưng Tần Tang, hình như đang ngủ, không biết hắn phải làm thế nào mới có thể khôi phục, nhưng bây giờ hiển nhiên là không thể.
Tần Tang và Bạch Y Tú Sĩ đứng sóng vai nhau.
-Phù bảo, còn có Bảo Châu thần bí, hôm nay lão phu thật sự là đã mở rộng tầm mắt, thân phận của hai vị hẳn là không đơn giản nhỉ?
Ánh mắt của La Hưng Nam đầy vẻ nghiền ngẫm, đánh giá trên dưới Tần Tang.
-Các hạ ngăn cửa lớn lại là muốn làm gì?
Giọng điệu của Tần Tang lạnh như băng, nói đầy châm chọc:
-Bần đạo nhớ rõ lúc tiến vào đây còn có một vị tiền bối Kết Đan kỳ. Các hạ đã được lợi sao còn không mau rời đi, chẳng lẽ là cảm thấy mình có nhiều linh dược ngàn năm quá nên muốn cống hiến cho vị tiền bối kia hay sao?
La Hưng Nam gằn giọng hừ một tiếng, ánh mắt phát lạnh, nhưng không dám có động tác khác.
Linh dược ngàn năm, cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng sẽ động lòng.
La Hưng Nam không có tự tin có thể bắt được Tần Tang trong nháy mắt, một khi những người khác bị động tĩnh khi chiến đấu kinh động rồi phát hiện bí mật của bọn họ, kết cục của cả hai bên đều không tốt đẹp gì.
Mưa càng lúc càng lớn.
Tần Tang nhìn ra ngoài đại điện, phát hiện linh cơ trong không trung đã hết sức hỗn loạn, so với lúc bọn họ vừa mới đến thì còn hỗn loạn hơn nhiều, chứng tỏ thủ hộ đại trận Đê Cốc kỳ đã sắp trôi qua.
La Hưng Nam há miệng thở dốc, muốn nói gì đó.
Đúng lúc này, trong đại điện trống trải bỗng truyền ra một âm thanh trầm đục.
Mọi người hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía bàn tay của tượng đất, lại thấy nơi đó hiện ra ánh cầu vồng, truyền ra từng sóng dao động.
Câu Xà thế mà lại đang công kích vào cấm chế.
Hiện tại tiếng động chưa đủ lớn, nhưng nếu Câu Xà tiếp tục công kích vào phía dưới, sự dao động của cấm chế sẽ càng ngày càng kịch liệt, thậm chí có thể bị Câu Xà phá vỡ mất, dẫn tới sự chú ý của những người khác, đến lúc đó bí mật ở bên trong đại điện sẽ bị lộ ra khắp thiên hạ.
Sau khi bọn hắn tiến vào, phát hiện linh dược bên trong đã bị người khác hái đi mất, đồng thời cũng phát hiện hơi thở của bọn người Ngu Không còn lưu lại sau khi đã chết. . .
La Hưng Nam xoay người đi.
Thượng Quan Lợi Phong cũng không dám ở lại chỗ này để trị thương, xoay người ngồi dậy từ trên mặt đất, nhanh chóng rửa sạch vết máu ở trên người.
Tần Tang xóa đi hơi thở lưu lại ở bên trong đại điện, để lại cấm chế, tận lực kéo dài thời gian, làm ra vẻ bình thường, phi độn về phía chân núi, rất nhanh đã đến trước cửa vào canh giữ đại trận, may mà trên đường đi không làm kinh động đến những người khác.
Mấy chỗ Linh Bảo Các đều không yên ổn, khi đó có xảy ra chiến đấu.
Vẫn không có người nào nhận ra được sự khác thường ở bên trong Cung Phụng đại điện.
Ánh mắt của Tần Tang và La Hưng Nam giao vào nhau, gần như đồng thời tiến vào canh giữ đại trận.
Phong trận kia vẫn giống như lúc mới tiến vào, Thượng Quan Lợi Phong và Tần Tang đều đã quen thuộc với sự biến hóa của phong trận, không đợi sức mạnh của phong trận mở ra hoàn toàn, thì dễ dàng tìm được ống thông gió tượng trưng cho cửa ra.
-Sau khi các hạ rời khỏi đây thì có tính toán gì không?
Ở trong quá trình chạy như bay về phía ống thông gió, Tần Tang lên tiếng dò hỏi Bạch Y Tú Sĩ.
Bạch Y Tú Sĩ hiểu rõ được Tần Tang muốn hỏi cái gì, do dự một chút, nói:
-Tại hạ đã quen cô độc một mình, không đi cùng với các vị đạo hữu được, sau này còn gặp lại.
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tần Tang, hắn không nghĩ tới dưới tình huống mà La Hưng Nam đang nhìn chằm chằm như hổ đói, thế nhưng Bạch Y Tú Sĩ vẫn lựa chọn đi một mình.
Trừ phi, người này nắm chắc sẽ thoát khỏi sự truy sát của La Hưng Nam.
Tần Tang nhớ tới những lời mà trước đó Vân Du Tử có nói qua, độn pháp của Bạch Y Tú Sĩ cực kì giỏi, xem ra quả thực có chỗ để dựa vào.
Tần Tang nhíu mày không nói gì, Thượng Quan Lợi Phong trầm giọng hỏi:
-Chẳng lẽ các hạ không lo lắng La Hưng Nam sẽ giết người đoạt bảo vật sao? Tính cách của người này như thế nào, các hạ đã tận mắt nhìn thấy rồi, chẳng lẽ ngươi tin rằng hắn sẽ bỏ qua như vậy sao? Nếu như lúc này chúng ta không liên thủ chống cự lại hắn, chẳng lẽ để mặc cho hắn chém giết?
Bạch Y Tú Sĩ hỏi lại:
-Liên thủ chống cự, chống cự như thế nào? Kim Hoàn Trận đã bị phá hủy, đạo trưởng đã tận lực, Thượng Quan đạo hữu lại bị trọng thương ở trên người, không có thời gian để trị thương, bây giờ có thể chém ra được một đao hay là hai đao? Tại hạ không am hiểu về đấu pháp, lại thêm Thượng Thanh Phong đạo trưởng nữa, cũng giống như mặc cho người khác chém giết.