Chương 453: Giống như đã cách cả một đời
Chương 453: Giống như đã cách cả một đời
Nhân Thủ Hào biết rõ sự lợi hại của phù bảo, cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa còn chiếm ưu thế về tốc độ, không tranh đấu với Tần Tang.
Phù bảo tuy mạnh nhưng cũng rất khó tìm được cơ hội để làm nó bị thương nặng giống như vừa rồi.
Tần Tang không dám thu phù bảo lại, một khi lộ ra sơ hở thì hậu quả sẽ rất khó lường, bởi vậy, hắn chỉ có thể tiếp tục kiên trì, cho đến khi sắp sửa hao hết linh lực cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Cũng may mục đích của hắn không phải là đánh cho Nhân Thủ Hào bị thương, mà là tranh thủ thời gian cho Vân Du Tử.
Tuyệt đối không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tần Tang nuốt linh đan vào, cho dù bụng đau như xoắn lại nhưng vẫn điên cuồng ép bức khí hải, tập hợp từng chút linh lực trong khí hải để thôi động kom.
May mắn, Vân Du Tử đã chuẩn bị xong Vô Hạ Châu.
-Đi!
Theo một tiếng quát nhẹ của Vân Du Tử, Vô Hạ Châu nhanh chóng xoay tròn, ánh sáng chói lọi chấn động kịch liệt, biến thành một cây thương dài, sau đó đột nhiên bắn ra!
Quang thương lóa cả mắt.
Nhân Thủ Hào cảm ứng được sự nguy hiểm, lớn tiếng thét chói tai, thoắt cái đã buông bỏ tiến công, quay đầu bỏ chạy.
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, trông như một tia nhỏ màu đen phóng về trốn trong sào huyệt, nhưng tốc độ của trường thương còn nhanh hơn, như một ánh sao băng, trong nháy mắt đã đuổi kịp Nhân Thủ Hào.
'Phập!'
Quang thương xuyên qua thân thể của Nhân Thủ Hào!
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Máu văng khắp bầu trời.
Có điều, đại yêu Yêu Linh kỳ hậu kỳ cũng không phải ăn chay.
Trong một khắc cuối cùng, hai cánh của Nhân Thủ Hào tuôn ra hắc khí nồng đậm, thân mình vặn vẹo một cách quỷ dị, vậy mà lại thoát khỏi sự bủa vây của Vô Hạ Châu, tránh khỏi chỗ hiểm.
Nhân Thủ Hào không chết, nhưng vết thương cũng không nhẹ.
Sau khi kêu gào thảm thiết, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Nhân Thủ Hào đều bị đánh tan, kéo theo vết thương trên cơ thể chạy đến bên trong cấm chế.
Đúng lúc này, trong đầu Tần Tang đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, gấp gáp nói với Vân Du Tử:
-Tiền bối! Mau cứu người!
Vân Du Tử lập tức hiểu được ý đồ của Tần Tang, nhanh chóng ngưng tụ linh lực còn sót lại của Vô Hạ Châu, cánh tay giương lên, Vô Hạ Châu hơi dừng lại một chút, mũi nhọn của trường thương lập tức thay đổi phương hướng, vọt về hướng Hồng Vụ.
Người bọn họ muốn cứu đương nhiên không phải Cát Nguyên.
Có điều, Thượng Quan Lợi Phong đáng được cứu!
La Hưng Nam vẫn còn sống, người này tâm hoài bất quỹ.
Vân Du Tử rút cạn bản thân để thôi động Vô Hạ Châu, mất đi sức chiến đấu, nny và phù bảo suýt nữa đã vỡ vụn, bên bọn họ chỉ còn hai người Tần Tang và Bạch Y Tú Sĩ.
Có nghĩa là cho dù bọn họ có thoát khỏi Nhân Thủ Hào và Câu Xà, nhưng vẫn không thể nói là đã an toàn.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.
La Hưng Nam hại người, bọn họ lập tức cứu người!
Câu Xà Vương nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Nhân Thủ Hào, cũng biết trường thương mà Vô Hạ Châu phóng thích ra có uy lực lớn thế nào, thấy trường thương phóng tới thì sợ hãi rống một tiếng, hốt hoảng chạy trốn.
Hồng Vụ dao động một hồi, Thượng Quan Lợi Phong nhân cơ hội trốn thoát, chỉ có điều Cát Nguyên vẫn chậm chạp không xuất hiện.
Từ lúc hai người bọn họ bị La Hưng Nam xem như lá chắn đến bây giờ, thật ra thời gian cũng không dài, nhưng thực lực của Câu Xà gấp mấy lần bọn họ, xem ra Cát Nguyên đã bị Câu Xà xé ra ăn, mà tình trạng của Thượng Quan Lợi Phong cũng vô cùng thê thảm.
Cánh tay trái của Thượng Quan Lợi Phong bị đứt ngay bả vai, không phải bị cắn đứt mà là bị xé đứt, mặt cắt còn thấy rõ vết cắt do móc câu ở đuôi để lại, máu chảy ra từ miệng vết thương có màu đen thùi, có điều cũng may là Thượng Quan Lợi Phong có hiểu biết về sự lợi hại của Câu Xà, đúng lúc phong bế kinh mạch, không để độc tố xâm nhập tạng phủ, nếu không thì đến thần tiên cũng không cứu nổi.
Trên người Thượng Quan Lợi Phong có thể nói là không có chỗ nào không bị thương, khí hải đã cạn kiệt, vừa nãy chỉ có thể dựa vào nghị lực ngoan cường và một thanh trường đao để kiên trì đến bây giờ.
Nhân Thủ Hào bị thương nặng, bầy Câu Xà sợ hãi rút lui, sức mạnh của Vô Hạ Châu lập tức cạn kiệt.
Vân Du Tử thu Vô Hạ Châu lại, đột nhiên thân thể mềm nhũn, rơi xuống phía dưới.
Tần Tang nhanh tay lẹ mắt đón được Vân Du Tử, phát hiện hơi thở của Vân Du Tử cực kỳ suy yếu, dường như đến sức để nói chuyện cũng không có, không kịp xem xét trạng thái của Vân Du Tử, Tần Tang trở tay cõng Vân Du Tử trên lưng, bản thân hóa thành kiếm quang lẩn trốn bay về phía lối ra.
Trước khi linh lực cạn kiệt, Vân Du Tử đã giao Linh Trúc Phi Chu cho Tần Tang, nhưng Tần Tang vừa nãy đã thử một chút, phát hiện nếu không có sự giúp đỡ của Vân Du Tử thì một mình hắn khống chế Linh Trúc Phi Chu sẽ tiêu hao một lượng linh lực vô cùng khủng bố, không kém hơn Cửu Long Thiên Liễn Phù là bao.
Tình huống này xuất hiện hẳn là vì hắn không phải là chủ nhân của Linh Trúc Phi Chu.
Chỉ có điều, chiến tích của Vân Du Tử huy hoàng quá mức, thời gian và không gian tranh thủ được cũng đủ, không cần Linh Trúc Phi Chu cũng có thể chạy thoát được.
Khi bay qua bên người Thượng Quan Lợi Phong thì Tần Tang kéo hắn một phen, khóe mắt thoáng nhìn thấy túi trữ vật của Cát Nguyên, thuận tay tóm lấy rồi nhét vào trong lòng.
-Đa tạ đạo trưởng…
Giọng nói của Thượng Quan Lợi Phong mỏng manh, gian nan nói cảm tạ.
La Hưng Nam đứng ở cửa động, từ đầu đến cuối đều bàng quan nhìn một màn này, La Hưng Nam không thẳng thắn rời đi, ánh mắt lập lòe nhìn đám người Tần Tang, không biết đang suy nghĩ gì.