Chương 464: Thầm than thở
Chương 464: Thầm than thở
Một năm nay, hắn đã củng cố triệt để cảnh giới sau khi đột phá.
- Hô!
Một trận cuồng phong từ bên trong thổi ra, thổi tan lớp tuyết đọng.
Tần Tang mở cấm chế ra, rời khỏi động phủ, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài, đang là lúc chính ngọ, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong đã ba năm rồi chưa được thấy, một lúc lâu sau, hắn mới xúc động mà thu hồi ánh mắt.
Tiếp đó, bóng người của Tần Tang chợt lóe, hóa thành một đạo độn quang, bay về phía động phủ của Vân Du Tử.
Sau một lát.
Độn quang dừng trước một tuyết cốc, liền thấy được động phủ của Vân Du Tử ở bên trong tuyết cốc, phía trong có một dòng suối không bị đóng băng, hoàn cảnh tốt hơn nhiều so với động phủ của Tần Tang.
Tần Tang đè xuống độn quang, đang muốn thôi động linh lực động vào cấm chế, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một chút dao động, tiếp theo có mấy tu sĩ Luyện Khí Kỳ mặc khôi giáp xuất hiện, chính là thủ vệ của Huyền Lô Vệ.
- Cam Doanh bái kiến tiền bối.
Thủ lĩnh của Huyền Lô Vệ hành lễ với Tần Tang, nói:
- Vân Du Tử sư thúc đang bế quan, đã truyền lời lại rằng, không được cho bất kì ai quấy rầy. Nếu như tiền bối có chuyện gì quan trọng, có thể để lại một lá Truyền Âm Phù, đợi sau khi sư thúc xuất quan, ta sẽ chờ cơ hội chuyển cho ông ấy.
Vùng này đều là lãnh địa của Thái Ất Đan Các, xem ra người này do Thái Ất Đan Các sắp xếp làm thủ vệ ở đây.
Tần Tang nhíu mày, thu hồi linh lực.
Hắn vốn định báo cho Vân Du Tử biết tình hình của hắn, sẵn tiện thỉnh giáo cách giải quyết, dù sao Vân Du Tử cũng tinh thông Đan Đạo, hiểu biết nhiều hơn hắn, nói không chừng sẽ có biện pháp.
Nếu hắn vẫn chưa xuất quan, vậy thì cũng không tiện quấy rầy.
- Thôi bỏ đi, vốn định cùng lão bằng hữu từ từ ôn chuyện cũ, nếu tiền bối Vân Du Tử đang bế quan, thì Tần mỗ không quấy rầy nữa. Cũng không cần để lại Truyền Âm Phù, đợi sau khi tiền bối xuất quan. Các ngươi báo cho hắn một tiếng, có Tần Tang đã tới là được rồi.
Tần Tang lắc đầu, lại hỏi một câu,
- Vị đạo hữu này, không biết là tiền bối bắt đầu bế quan từ khi nào? Trước đó có nhắn nhủ lời nào hay không, khi nào thì sẽ xuất quan?
Huyền Lô Vệ không biết, cũng không dám nói bừa,
- Ba năm trước sư thúc bắt đầu bế quan, không nhắn lại gì hết.
Cũng là ba năm trước, hình như là bế quan cùng một lúc với hắn.
Nói như vậy, linh đan mà Vân Du Tử cần đã luyện thành rồi, chỉ là không biết có trị khỏi cho thần hồn của hắn hay không.
Tu vi tinh tiến, phải chuẩn bị báo với sư môn một tiếng mới được.
Đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ, nhiệm vụ được an bài sẽ càng có nhiều nguy hiểm hơn, nhưng đồng thời thiện công và ban thưởng cũng càng thêm hậu hĩnh, Tần Tang cân nhắc một phen, hắn mang nhiều bảo vật trên người, nếu lại có thêm một Sát Thi thực lực không yếu làm trợ thủ nữa, thì thực lực so với tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ bình thường sẽ mạnh hơn một bậc, hơn nữa còn có thêm Kỳ Nguyên Thú sư huynh nắm cục diện trong tay.
Nói tóm lại, chính là lợi nhiều hơn hại.
Sau khi tiến vào trong thành, Tần Tang đi thẳng đến một tòa điện đường nọ, gặp được Ngọc Dương Tử.
Tu vi của Ngọc Dương Tử cũng là Trúc Cơ Trung Kỳ, nhiều năm không gặp, khí tức đã hùng hậu hơn nhiều so với năm đó, tuy rằng vẫn chưa đột phá Trúc Cơ Hậu Kỳ, ắt hẳn cũng không còn lâu nữa.
Cố nhân gặp lại, nghe được tin vui của Tần Tang, Ngọc Dương Tử cũng mừng cho hắn, hai người cùng đi gặp Kỳ Nguyên Thú, vừa đi vừa trao đổi những điều tâm đắc trong việc tu luyện.
Trước đây, Ngọc Dương Tử tuy rằng hòa nhã, nhưng lại chưa từng chủ động nói đến việc tu luyện với Tần Tang.
Đây chắc là thay đổi do tu vi tăng lên mang đến.
Trong lòng Tần Tang cảm thấy xúc động, sắc mặt vẫn không thay đổi, hơn nữa còn nghiêm túc thỉnh giáo Ngọc Dương Tử, quả thật giải quyết được không ít nghi vấn.
Hai người vừa nói vừa đi vào hành lang, gặp được mấy người đi đến từ hướng đối diện, đều là đồng môn Thiếu Hoa Sơn, trong đó có một người chính là Vu Đại Nhạc.
- Bái kiến Vu sư huynh.
Tần Tang chắp tay, phát hiện Vu Đại Nhạc vẫn bị vây ở Trúc Cơ Tiền Kỳ, không thể đột phá bình cảnh, không khỏi âm thầm cảm thấy bùi ngùi.
Lần đầu tiên hắn gặp Vu Đại Nhạc là ở trước Hồng Trần hồ lô, lúc đó Vu Đại Nhạc đã là tu sĩ Trúc Cơ, vì đột phá mà cũng chấp nhận làm đỉnh lô giống như hắn.
Sau đó lại cùng vào Thiên Thị Tông địa huyệt, rồi lại cùng nhau đi đến chiến trường Cổ Tiên tìm kiếm cơ duyên, trong nháy mắt đã qua hơn ba mươi năm.
Cho tới bây giờ, chính mình đã đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ, Vu Đại Nhạc thì rơi lại phía sau cách xa hắn nhiều, thậm chí có thể là cả đời này cũng không thể tiến thêm một bước.
Nhân sinh gặp gỡ, thật sự khiến người khác khó lòng nắm bắt.
- Tần sư đệ, ngươi cũng đi gặp Kỳ sư huynh....
Nói được một nửa, Vu Đại Nhạc đột nhiên cảm nhận được khí tức của Tần Tang, đột ngột mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, giọng nói tràn ngập sự khó tin.
- Ngươi... ngươi đã đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ rồi sao?
- Cũng là do sư đệ may mắn, có được cơ hội tốt để đột phá.
Muốn gặp Kỳ Nguyên Thú, nên Tần Tang không dùng 'Độn Linh Quyết' che giấu tu vi, bị Vu Đại Nhạc phát hiện, thì bình tĩnh trả lời.
Ngọc Dương Tử cười lớn,
- Tần sư đệ không cần khiêm tốn, có thể ở tuổi này mà đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ, ở trong sư môn cũng không tính là chậm, tương lai có hi vọng Kết Đan không nhỏ, không hơn trăm năm, nói không chừng Thiếu Hoa Sơn lại có thêm một vị Kim Đan Thượng Nhân.
Tần Tang biết Ngọc Dương Tử chỉ là khách sáo nói vài câu, liền nói không dám nhận.
Những người khác đều chúc mừng Tần Tang.
Vu Đại Nhạc trông có vẻ hồn bay phách lạc, tinh thần không ổn định, nói được vài ba câu, thì cùng những người khác rời đi.
Tần Tang nhìn thấy bóng lưng lặng lẽ của Vu Đại Nhạc, trong lòng thầm than thở.