Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 465 - Chương 465: Thiên Hành Minh

Chương 465: Thiên Hành Minh Chương 465: Thiên Hành Minh

- Những nỗ lực của Vu sư đệ vi huynh đều thấy, chỉ đáng tiếc, vận mệnh không do người...

Ngọc Dương Tử lúc ở trong Huyền Lô Vệ đã gặp được tu sĩ bất phàm nên khi cùng Tần Tang bàn luận giọng điệu cũng bình thản cực kỳ

-Phần lớn tu sĩ đều giống như Vu sư đệ, tông môn đệ tử của chúng ta cũng không ngoại lệ. Cuối cùng kết cục là tự mình nhận ra tiên lộ vô vọng, tự mình từ bỏ, có người về sư môn làm việc nhàn rỗi hoặc là về quê nhà khai chi tán diệp, cũng có người lập được cơ nghiệp lớn, các gia tộc bám vào những môn phái tu tiên da số là do những tu sĩ này sáng lập. Cũng có kẻ không từ bỏ, quanh năm chinh chiến trong Cổ Tiên chiến trường để tìm kiếm một cơ duyên hư ảo mờ mịt, cuối cùng đột nhiên mai danh ẩn tích. Người thành công được rất ít....

Ngọc Dương Tử nở nụ cười tự giễu:

-Lão phu cũng chỉ đi trước một bước mà thôi, lấy tư cách gì mà đánh giá bọn họ? Mà thôi, không nói, không nói...

Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng, hai người đều mất hứng nói chuyện, bảo trì trầm mặc di gặp Kỳ sư huynh.

Lúc này, trong phòng còn có một người nữa.

Hộ Vinh, cũng là sư huynh của Thiếu Hoa Sơn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ,kém hơn một bậc so với Kỳ sư huynh.

Đây là một người trung niên có gương mặt chữ quốc, làm da màu đồng, ăn nói có hàm súc, lúc Tần Tang cùng Ngọc Dương Tử làm lễ ra mắt với hắn, hắn lại hoàn lễ đâu ra đấy.

-Các người đến rất đúng lúc, Vinh sư đệ mới từ sư môn đến đây, sau này mọi chuyện trong Huyền Lô Quan sẽ do Vinh sư đệ phụ trách.

Kỳ Nguyên Thú chỉ vào từng người phía Tần Tang giới thiệu Vinh tu sĩ cho bọn họ.

Sau đó cáo từ Tần Tang cùng với Ngọc Dương Tử, hắn phải quay về báo cáo với sư môn dặn dò sau này có việc gì cứ hỏi Vinh tu sĩ là được.

Ngọc Dương Tử cũng mới biết được tin này lúc nãy, mới đầu hơi kinh ngạc, sau đó đột nhiên nhớ ra chuyện gì kinh ngạc nói:

-Kỳ sư huynh cảm nhận được mình sắp đột phá sao? Tần sư đệ vừa đột phá Trúc Cơ trung kỳ thì Kỳ sư huynh lại muốn đột phá Kết Đan Kỳ, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn nha.

Kỳ Nguyên Thú nhịn không được cười lên:

-Tần sư đệ đột phá quả thật là một chuyện vui, nhưng vi huynh quay về sư môn không phải vì đột phá, mà là có chuyện quan trọng khác.

Ngọc Dương Tử thần sắc nghiêm túc hỏi:

-Kỳ sư huynh, chẳng lẽ trong sư môn đã xảy ra chuyện gì?

Quan hệ của đám đệ tử bọn cùng với Thiếu Hoa Sơn giống như là cành lá cùng với trụ cột vậy.

Da không còn thì lông cũng rụng theo.

Nếu như Thiếu Hoa Sơn xảy ra chuyện, bọn họ cho dù có bảo toàn được tính mệnh thì cũng đã mất đi sự chống đỡ của sư môn.

Trở thành tán tu, vậy con đường tu luyện sau này sẽ vô cùng gian nan.

Quan trọng nhất là, ở ngoài Huyền Lô Quan sẽ không có khả năng chiếm được động phủ tốt như vậy.

Thiếu Hoa Sơn có tổ sư Nguyên Anh tọa trấn, còn có sư thúc Kết Đan Kỳ đang bế quan, nhưng lúc này lại ngàn dặm xa xôi triệu hồi Kỳ sư huynh về mới khiến bọn họ lo lắng.

Kỳ Nguyên Thú lắc đầu nói:

-Hai vị sư đệ không cần lo lắng, sư môn vô sự. Có sư tổ ở đó, còn có hộ phái đại trận, sư môn vững như bàn thạch. Chỉ có điều,bên trong Thiên Đoạn Sơn cùng với Vân Thương đại trạch hơi khác thường nên sư phụ mới triệu ta về gấp để điều tra.

-Thiên Đoạn Sơn và Vân Thương đại trạch...

Ngọc Dương Tử giật mình, căm hận nói:

-Người của Thiên Hành Minh lại bắt đầu sao?

Kỳ Nguyên Thú ‘ Ừm’ một tiếng

-Linh triều sắp tới, mỗi khi tới lúc này Thiên Hành Minh đều ngo ngoe muốn động, nhưng có động thủ hay không thì vẫn còn là ẩn số. Đây không chỉ là trách nhiệm của mỗi Thiếu Hoa Sơn ta mà còn liên quan đến cả Tiểu Hàn Vực, nhưng vị trí của Thiếu Hoa Sơn đặc thù phải đứng mũi chịu sào, không thể không cẩn thận. Vi huynh đi về tiến hành điều tra, sau khi xác định tin tức sẽ truyền tin cho các đại tông môn cùng liên hợp ngăn dịch. Các ngươi cũng nên sớm chuẩn bị, vạn nhất thật sự có đại chiến phát sinh thì tu sĩ của Tiểu Hàn Vực cũng không thể ai cũng chỉ lo cho bản thân mình.

Tần Tang yên lặng nghe Ngọc Dương Tử và Kỳ sư huynh nói chuyện, cũng đã hiểu đại khái.

Thiên Hành Minh là một thế lực lớn khác ngoài Tiểu Hàn Vực, tiếp giáp với Tiểu Hàn Vực, cách ở giữa là Thiên Đoạn Sơn và Vân Thương đại trạch, tu tiên giới lợi dụng hai cái đại lạch trời này làm ranh giới để phân biệt rõ ràng.

Từ xưa Tiểu Hàn Vực cùng Thiên Hành Minh đã không hòa thuận, nói là địch nhân cũng không đủ, Tần Tang biết mấy lần đại chiến đều là do hai bên phát sinh ra.

Thời điểm thảm thiết nhất Tiểu Hàn Vực còn bị luân hãm hơn phân nửa, ba bên chính, ma, yêu hợp lực mới trục xuất được Thiên Hành Minh.

Nhưng mà, từ lần đại chiến đó đến nay đã qua trăm ngàn năm, Tiểu Hàn Vực vô cùng ổn định, hai bên duy trì ăn ý bình an vô sự.

Trước kia tu vi của Tần Tang thấp nên trong lòng chỉ luôn muốn đột phá, trong Tiểu Hàn Vực cao thủ nhiều như vậy dù trời có sập cũng chưa chắc đã đến phiên mình, cho nên chưa hề tinh tế tỉ mỉ suy nghĩ tới.

Hắn không nghĩ tới trong lịch trình tu luyện của mình lại có thể sẽ trải qua chiến đấu giữa hai vực.

Điều này khiến lông mày của Tần Tang cau chặt, âm thầm lo lắng trong lòng.

Chiến tranh của phàm nhân hắn đã trải qua, tràng diện thảm liệt đó vẫn còn như mới trong ký ức, chiến tranh của tu sĩ khẳng định sẽ còn đáng sợ hơn!

Một khi chiến tranh bắt đầu, đại thế sẽ giống như một dòng nước lũ cuồn cuộn hướng về phía trước.

Chỉ có đại năng Nguyên Anh Kỳ ở đỉnh cao của Kim tự tháp mới có thể tùy lúc thoát ra, nhưng dù là Kim Đan Thượng Nhân thì một khi sơ sẩy cũng sẽ bị bọt nước cuốn vào.
Bình Luận (0)
Comment