Chương 469: Cửu Long Thiên Liễn Phù
Chương 469: Cửu Long Thiên Liễn Phù
Sát chiêu một cái tiếp một cái không để cho Tần Tang cơ hội thở dốc.
Cùng lúc đó
Trong núi bay ra mấy đạo độn quang theo sát kiếm quang mà đến.
Bên trái ở trong núi là một đạo, bên phải là hai đạo!
Ba người!
Bọn họ nấp ở phía xa, dùng linh phù đánh lén, chờ lúc Tần Tang bị đánh trúng lập tức bao vây tới.
Trong đó, một trong hai vệt độn quang ở bên phải truyền ra một tiếng hô to mà âm thanh này Tần Tang hết sức quen thuộc.
Nhanh! Không để cho hắn có cơ hội sử dụng phù bảo!
Vu Đại Nhạc!
Tần Tang trong lòng đại chấn.
Nghe được âm thanh này hắn đột nhiên rõ ràng, đối phương đang mai phục mình!
Bởi vì có Vu Đại Nhạc, hắn biết mình nếu đi Thiên Tinh bí cảnh phải đi qua hướng này.
Nhưng Tần Tang không hiểu là tại sao Vu Đại Nhạc lại đánh lén mình, vả lại còn hận không thể đưa mình vào chỗ chết?
Đây nhất định không phải là quyết định của Thiếu Hoa Sơn, bởi vì trừ Vu Đại Nhạc ra hai người còn lại đều không phải là đệ tử của Thiếu Hoa Sơn, một người Tần Tang cũng không nhận ra.
Mình cùng Vu Đại Nhạc không oán không thù, học cùng một thầy, vả lại lúc ở trong địa huyệt của Thiên Thi Tông cùng với di phủ của cổ tu còn hợp tác hai lần, cho dù giao tình không đến mức thâm hậu thì cũng phải có mấy phần tình đồng môn chứ.
Hay là nói, trong lúc vô tình mình đã đắc tội với Vu Đại Nhạc mới khiến hắn phải làm ra động tác này?
Cho dù Tần Tang chưa hề ôm hy vọng quá nhiều đối với người ngoài nhưng trong lòng vẫn dấy lên một sự phẫn nộ, thế nhưng rất nhanh sự phẫn nộ này liền bị Tần Tang ép xuống.
Nguy cơ sinh tử trước mắt hắn không thể để phẫn nộ ảnh hưởng tâm tình mình.
Có thù gì chờ sau khi thoát thân lại chậm rãi tính!
Tần Tang nhìn xuyên qua kiếm quang đan xen, hai mắt đỏ bừng lạnh lùng nhìn Vu Đại Nhạc, sau đó mi tâm đột nhiên lấp lóe, Ô Mộc Kiếm bay nhanh mà ra, trong tình thế cấp bách ngăn trở hai đạo kiếm quang.
-Ầm!
Ô Mộc Kiếm bị đụng bay nhưng hai thanh phi kiếm kia cũng xuất hiện kẽ hở.
Thân ảnh của Tần Tang đột nhiên lấp lóe, cực kỳ nhanh chóng xuyên qua giữa hai thanh phi kiếm.
Tiếp đó phía sau ‘Ầm’ một tiếng vang lên, một người khác phi kiếm đâm vào vị trí ban nãy của Tần Tang, lưu lại một vết kiếm sâu không thấy đáy.
Nếu không thì ngay lúc này hắn đã là vong hồn dưới kiếm.
Người Ngự Kiếm kia có tu vi Trúc Cơ trung kỳ!
Nguyên nhân là như vậy nên Tần Tang mới lựa chọn chạy trốn về hướng Vu Đại Nhạc chứ không phải là về hướng có nhân số ít.
Tần Tang thôi động Ô Mộc Kiếm đến ngăn cản phi kiếm, vô cùng nguy hiểm tránh thoát vây quét, lại thấy Vu Đại Nhạc cùng một người mặc áo bào đen đang bay tới, cả hai đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Lúc này, Tần Tang đã bị lôi quang đánh trúng, toàn thân cháy đen, da thịt bong tróc, sắc mặt trắng bệch, khí tức lộn xộn suy yếu, mặc dù bản thân đang bị trọng thương nhưng hai mắt hắn vẫn sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm Vu Đại Nhạc.
Giống như đang chất vấn...
Vì cái gì?
Vu Đại Nhạc ánh mắt trốn tránh có chút không dành lòng
-Tần sư đệ, ngươi giao bảo vật lấy được bên trong Thiên Thi Động ta sẽ để ngươi được chết thống khoái!
Thiên Thi Động?
Ngoại trừ Thiên Thi Lệnh kia mình còn nhận được bảo vật gì, sao mình lại không biết?
Trong lòng Tần Tang nghĩ như vậy nhưng thân ảnh hắn lại không hề ngừng lại, giống như không hề nghe thấy lời của Vu Đại Nhạc, giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện Âm Dương La Bàn, la bàn chỉ về phía hai người bọn họ, Âm Dương Ngư ở giữa nhanh chóng xoay tròn mơ hồ còn có hắc quang lấp lóe.
Vu Đại Nhạc và áo bào thanh niên giật mình, tu vi của Tần Tang cao hơn bọn họ một bậc cho dù có bị trọng thương thì bọn họ cũng không dám lơ là chút nào.
Nếu không cứ ngoan cố chống cự, cho dù có giết được Tần Tang thì trong bọn họ cũng sẽ có người bị Tần Tang liều chết.
Lúc này Tần Tang đã bị linh phù làm trọng thương, chỉ cần kéo dài thời gian là sẽ bắt được hắn, hai người ai cũng không muốn đi mạo hiểm tính mạng nên khi vừa thấy hắc khí trong la bàn phóng tới liền dùng pháp khí của mình toàn lực ngăn cản.
Trong tay của Vu Đại Nhạc có một tấm gương đồng hình bát giác, còn pháp khí của áo bào thanh niên là một cái dù Thất Thải.
Hắc quang đánh tới, áo bào thanh niên hơi biến sắc, ‘Bịch’ một cái mở dù Thất Thải ra bảo vệ toàn thân.
Vu Đại Nhạc chưa thấy qua Âm Dương La Bàn của Tần Tang nên không dám khinh thường, bảo kính lấp lóe quang mang nhưng cũng không phản kích mà chỉ ngăn ở trước người như áo bào thanh niên.
Một khắc sau hắc quang liền tới.
-Ầm!
Hắc quang không thể đánh xuyên qua dù Thất Thải cùng với Bát Giác Bảo Kính, nhưng phía trên lại kèm theo sức đẩy mạnh mẽ mà Vu Đại Nhạc cùng áo bào thanh niên cũng không ngờ tới.
Hai người không kiểm soát được thân mình chấn động bay thẳng ra ngoài, tuyến phòng hộ nghiêm ngặt đã xuất hiện khe hở nhỏ.
Cùng lúc đó, Tần Tang hít vào một hơi, sắc mặt ửng hồng, thân hình theo hắc quang vọt tới trước bắt lấy tia khe hở này để thoát khỏi vây giết.
Hắn dốc hết toàn lực để bắt lấy một cơ hội đào mệnh, thậm chí còn không kịp thu hồi Ô Mộc Kiếm.
Xem ra, vì tính mệnh Tần Tang không tiếc vứt bỏ cả bản mệnh linh kiếm.
-Nhanh! Đừng để hắn chạy trốn!
Vu Đại Nhạc cùng áo bào thanh niên vội vàng thoát khỏi hắc quang, đứng vững lại xong không kịp ngăn trở Tần Tang nên lo lắng hô to.
Tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia đã tầm bốn năm mươi tuổi, ánh mắt âm định, trên mặt lại có một vết sẹo dài nhỏ không biết có phải là cố ý lưu lại hay không, khiến cho tướng mạo vô cùng ngoan lệ.
Mặt thẹo nam tử chém một kiếm thất bại, không chờ hắn đuổi kịp đã thấy Tần Tang thoát khốn mà ra, không khỏi cau chặt chân mày hừ lạnh một tiếng rồi thầm mắng một câu phế vật.