Chương 472: Xin hỏi thượng thiên, tu tiên thế nào?
Chương 472: Xin hỏi thượng thiên, tu tiên thế nào?
Bắt sống Vu Đại Nhạc xong, Tần Tang nhìn về hướng Trương Dương phường thị, không biết có người nào biết ở đây có chiến đấu không nhưng nơi này không thể ở lâu.
Nghĩ tới đây, Tần Tang lập tức quay lại chiến trường xóa bỏ một số dấu vết, sau đó nắm lấy áo bào thanh niên cùng thi thể của mặt thẹo nam tử nghênh ngang rời đi.
Không lâu sao, có mấy đạo độn quang từ Trường Dương phường thị chạy nhanh đến, lần lượt đuổi tới lại ở giữa không trung xoay một hồi rồi đường ai nấy đi.
Nơi đây lại lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Một bên khác, Tần Tang xách theo hai người sống trực tiếp bay ra phạm vi núi đá tiến vào hoang mạc, sau khi xác định không có người theo dõi liền trốn vào trong cát, mở ra một cái động cát.
Đóng hố cát lại, Tần Tang nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đầu tiên là giả bộ yếu đuối, để đối phương bỏ xuống cảnh giác rồi thừa dịp hắn xông lên thì chủ động phản công, dựa vào mật phù và Âm Dương La Bàn tấn công bất ngờ rồi nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, một chiêu chém chết tên có thực lực mạnh nhất.
Hành động này nhìn có vẻ như rất mạo hiểm.
Nhưng thật ra thì tình huống xấu nhất cũng chỉ là tên mặt sẹo đã sớm có chuẩn bị từ đó ngăn trở sự phản công của mình mà thôi.
Với Cửu Long Thiên Liễn Phù thì hắn có thể nghênh ngang rời khỏi nơi đó bất cứ lúc nào, sẽ không rơi vào cảnh thập tử vô sinh.
Không cần dùng đến phù bảo cùng Thập Phương Diêm La Phiên mà đã giết được kẻ mạnh nhất, đồng thời bắt sống được hai người. Tần Tang rất hài lòng về biểu hiện của bản thân.
Hơi điều tiết hơi thở để khôi phục, ngón tay Tần Tang chỉ một cái, bỗng trên không hiện ra một khối nước lạnh lẽo bắt đầu giội lên mặt Vu Đại Nhạc.
Vu Đại Nhạc tỉnh dậy, đang cảm thấy mê mang thì đột nhiên gặp phải ảnh mắt của Tần Tang, hắn yên lặng nhìn, không cầu xin cũng không nói một lời.
Tần Tang hiểu được Vu Đại Nhạc thật sự không muốn sống nữa.
Tất nhiên không thể để Vu Đại Nhạc sống nhưng Tần Tang rất tò mò lí do gì khiến Vu Đại Nhạc một lòng muốn chết .
Ngón tay của Tần Tang chỉ liên tục các điểm trên không rồi đột nhiên bắn ra thứ gì đó giống như sóng âm cấm chế, Vu Đại Nhạc nheo mi lại, lúc này linh lực của hắn đã khô kiệt, khí hải lại bị phong, không có một tí lực phản kháng nào, chỉ có thể để Tần Tang muốn làm gì thì làm.
Từng đợt cấm chế liên tiếp bay tới, từ đầu tới cuối Vu Đại Nhạc không hề cảm giác được một sự thay đổi nào diễn ra nên dần dần trở nên mất kiên nhẫn.
“Giết ta đi!”
Lần đầu tiên mở miệng lại là một câu thúc giục Tần Tang giết hắn, giọng nói của hắn khàn đặc lạ thường.
Tần Tang vẫn không quan tâm, ngón tay bay lượn, tốc độ càng nhanh.
Cuối cùng thì đạo cấm chế cuối của “Đoạt Thần Chú” đã hoàn thành, ngón tay Tần Tang nhanh như chớp chạm vào giữa trán của Vu Đại Nhạc, hào quang của cấm chế lấp lóe, chui vào trong cơ thể hắn.
Thân thể của Vu Đại Nhạc lắc lư một cái, hai mắt hiện lên sự giãy dụa sau đó ánh mắt đột nhiên nhìn chăm chăm về phía trước.
“Đoạt Thần Chú” có hiệu lực rồi.
Đây cũng là lần đầu hắn sử dụng pháp chú có được từ di vật của Địa Khuyết lão nhân này.
Hắn nhìn ra được trong lòng Vu Đại Nhạc đã quyết chí muốn chết, hỏi cái gì cũng sẽ không trả lời, dứt khoát dùng hắn để thử hiệu quả của pháp chú này.
- Vu sư huynh, ta và ngươi có thù oán gì à?
Tần Tang cũng không vòng vo, hỏi thẳng ra điều khiến hắn nghi ngờ nhất
- Không có thù.
Vu đại chắc hơi lắc đầu, giọng nói bình thản, trả lời rất nhanh chóng.
- Vì sao?
Tần Tang ngồi xổm xuống,
- Vì sao lại giết ta?
- Bởi vì ngươi là một phế vật!
Vẻ mặt của Vu Đại Nhạc đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, hai mắt bất chợt đỏ bừng tràn đầy tơ máu, nhìn trừng trừng vào Tần Tang, trên cổ nổi lên từng đường gân xanh, phát ra tiếng gào rú điên loạn.
- Phế vật!
Phế vật chỉ có Ngũ Hành linh căn!
Phế vật bị người khác thải bổ, căn cơ hao tổn!
Cặn bã!
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì mà lại đột phá trước ta chứ!
Ngươi có biết mấy năm nay ta sống như thế nào không?
Hả?
Bởi vì ngươi, ngay cả đỉnh lô mà ta cũng không làm được!
Bởi vì Lý Tại, ta bị lão già Phong Minh kia trách phạt, suýt nữa bị đuổi khỏi sư môn!
Ta đi đến bước đường cùng, vì đột phá, mà phải ở chiến trường Cổ Tiên vào sinh ra tử hai mươi năm!
Hai mươi năm, ta vô số lần phải vào ra bí cảnh nguy hiểm nhất, chạy ở sát bên bờ sinh tử!
Ta đã thử cả mấy chục lần, mấy trăm lần, mấy ngàn lần!
Mỗi lần đều thất bại!
Tất cả cố gắng của ta, toàn bộ đều vô dụng!
Cái bình cảnh chết tiệt kia, vẫn cao cao tại thượng như cũ!
Nó đang cười nhạo ta!
Ông trời cũng đang cười nhạo ta!
Tất cả mọi người đều cười nhạo ta!
Còn ngươi?
Nếu không bán thân, ngươi vốn dĩ không thể lên Trúc Cơ!
Lúc ta ở bên ngoài liều mạng, thì ngươi lại đang co đầu rút cổ ở Thiên Tinh bí cảnh hai mươi năm, vậy mà thực lực lại vượt qua ta!
Bây giờ ngươi lại đột phá!
Dựa vào đâu mà lại là ngươi?
Dựa vào đâu .... Không phải là ta?
Dựa vào đâu..... Dựa vào đâu..... Dựa vào đâu....
Hắn trút hết ra phẫn nộ trong lòng đối với sự bất công của ông trời, giọng nói của Vu Đại Nhạc càng lúc càng suy yếu, nhưng hắn vẫn đang cố chấp, dường như sắp khóc ra máu, giọng nói khản đục, một câu lại một câu chất vấn ba chữ - dựa vào đâu.
Tần Tang im lặng đối diện với Vu Đại Nhạc đã rơi vào trạng thái điên loạn.
Điều hắn không ngờ chính là, bị Vu Đại Nhạc mắng thẳng vào mặt là phế vật, vậy mà hắn lại không hề tức giận, nỗi căm hận vì bị đánh lén cũng biến mất tăm, chỉ còn lại đau buồn vô tận.
- Nói như vậy, ở cổ tu di phủ, là ngươi cố ý mời ta cùng đi thăm dò, lại động sát tâm với ta. Năm năm trước, ngươi mời ta trở về di phủ, hái Địa Hỏa Bàn Đồng, cũng là một cái bẫy.
Tần Tang đợi Vu Đại Nhạc phát điên xong, cười lạnh nói:
- Cần gì phải nói bản thân thành ra bộ dạng uất ức như vậy? Bởi vì thiên phú của ta không bằng ngươi, vậy nên ngươi cho rằng ta đột phá là nhờ gặp được kỳ ngộ khác, muốn cướp đoạt đúng không? Ngươi vừa mới nói, để ta giao ra bảo vật có được ở Thiên Thi Động, là có ý gì?
- Không có kỳ ngộ làm sao ngươi có thể vượt qua được ta? Làm sao có thể đột phá trước ta?
Giọng điệu của Vu Đại nhạc vô cùng tự tin, chắc chắn nói:
- Ở Thiên Thi Động, ngươi nhất định đã có được Thiên Thi Tông di bảo ở trong hạch tâm cấm địa, nếu không thì không thể nào tu luyện được nhanh như vậy!
Tần Tang nhíu mày, trách mắng:
- Nói chuyện vô căn cứ! hạch tâm cấm địa của Thiên Thi Động là một mảng phế tích, lúc đó ta và ngươi cùng nhau đi vào, cùng tìm kiếm, vốn dĩ không thể nào giấu riêng... đợi đã....
Tần Tang đột nhiên nhớ đến, trước khi tiến vào hạch tâm cấm địa của Thiên Thi Động, là hắn đẩy Huyền Thiết trọng môn ra trước, sau đó Vu Đại Nhạc mới xuất hiện.
Lúc Vu Đại Nhạc đuổi đến, cảnh tượng nhìn thấy đầu tiên có lẽ là đại môn đã mở ra, còn hắn thì đang đứng trước đại môn!
Tần Tang chợt tỉnh ngộ.
Tuy rằng hắn thật sự không có đi vào, nhưng đổi lại là ai, khi nhìn thấy cảnh đó, chắc hẳn là đều sẽ nghi ngờ?
Khó trách....
Vu Đại Nhạc trước khi bị vây chết ở bình cảnh, đã nhập ma rồi.
Cho nên mỗi khi Vu Đại Nhạc nhớ đến cảnh tượng khi đó, rồi lại nghĩ đến tuy mình đến sau nhưng lại vượt lên trước hắn, sẽ giống như có một cái gai, đâm sâu vào tim hắn.
Ngày càng sâu, ngày càng đau, cho đến khi điên cuồng.
Tần Tang lặng im trong chốc lát, đột nhiên hỏi:
- Khi đó, trong đầu ngươi có từng nghĩ đến việc sẽ giết người đoạt bảo hay không?
- Không có.
Vu Đại Nhạc lắc đầu.
Không bao lâu, trong mắt Vu Đại Nhạc xuất hiện một đợt dao động, khiến cho 'Đoạt Thần Chú' mất đi hiệu lực, pháp chú không thể hủy bỏ kí ức của hắn, những điều xảy ra vừa rồi, hắn đều nhớ rõ.
Tần Tang không cần Vu Đại Nhạc mở miệng, khẽ thở dài, cuối cùng gọi một tiếng Vu sư huynh.
- Ta sẽ để cho ngươi được thoải mái.
Nói xong, bàn tay Tần Tang đặt ở khoảng không gần trên trán của Vu Đại Nhạc, linh lực vào rồi lại ra, đánh nát thần hồn của Vu Đại Nhạc, sau đó một ngọn lửa cháy rực rơi trên người hắn, thiêu đốt thân xác của hắn thành tro bụi.
Cứ xem như Vu Đại Nhạc đã mất tích ở chiến trường Cổ Tiên rồi, giống như vô số đạo hữu ở trên tiên lộ đấu tranh, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà bỗng lặng yên không một tiếng động hy sinh vì đạo.
Từ đó, dấu vết cuối cùng của Vu Đại Nhạc biến mất theo thế gian.
Sinh mạng chết dưới tay Tần Tang đã không chỉ có một người, hiện tại trong lòng hắn không còn chút gợn sóng nào khi giết người.
Nhưng mà, chính tay diệt trừ một kẻ địch muốn giết mình, Tần Tang lại chẳng có cảm giác vui sướng gì, chỉ cảm thấy buồn bực đến phát hoảng.
Hắn ngẩng đầu, từng lớp cát dày đặc che khuất tầm mắt, không nhìn thấy được bầu trời xanh trong, nhưng cũng không thể ngăn được những suy tư trong lòng hắn.
Xin hỏi thượng thiên, tu tiên thế nào?