Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 471 - Chương 471: Phong Bế

Chương 471: Phong bế Chương 471: Phong bế

Đáng tiếc, những linh phù này uy lực không thể so sánh được với Kinh Lôi Phù.

Tần Tang thu hồi Cửu Long Thiên Liễn Phù, tư thái cường ngạnh lấy linh lực trên thân mạnh mẽ chống chọi với linh phù, hắn giơ tay lên, một đoàn độc khí màu đen ‘Hô’ một tiếng bay ra, khoảng cánh gần như vậy liền bao phủ lấy mặt thẹo nam tử.

Trúng Thiên Độc Sa chi độc ý thức của mặt thẹo nam tử liền có chút mơ hồ, hắn đột nhiên giật cả mình, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện ra linh lực của mình đã bị đình trệ, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Cùng một thời gian, phi kiếm của mặt thẹo nam tử cũng bị đình trệ chốc lát, Tần Tang nắm chặt cơ hội thôi động Ô Mộc Kiếm đánh bay phi kiếm rồi phi nhanh vào độc chướng.

Mặt thẹo nam tử chợt cảm thấy ngực mát lạnh, cúi đầu xem xét phát hiện nơi trái tim xuất hiện một cái lổ máu cực lớn, máu tươi ồ ạt chảy xuống.

Trong ánh mắt hắn mang theo nồng đậm khó có thể tin được, chết không nhắm mắt.

Từ lúc Tần Tang xoay chuyển đến lúc giết chết mặt thẹo nam tử chỉ trong nháy mắt, hai người Vu Đại Nhạc lúc này còn đang đứng vững có ý đồ muốn phối hợp với mặt thẹo nam tử vây công Tần Tang, sau lại nhìn thấy cảnh khiến cho bọn hắn kinh hoảng—thi thể của mặt thẹo nam tử từ trong độc chướng ngã xuống.

Màu máu đỏ tươi như lưỡi dao đâm vào mắt bọn họ.

Mí mắt hai người giật giật, liếc nhìn nhau rồi không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Giải quyết xong địch nhân khó khăn nhất tâm thần của Tần Tang cũng buông lỏng được mấy phần, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm buông lỏng, ba người này, một kẻ cũng không được thả đi!

Âm Dương La Bàn đảo ngược, lại lần nữa nhắm ngay áo bào thanh niên, chỉ có điều lần này là bạch quang.

Cường đại hấp lực khiến cho áo bào thanh niên như rơi vào vũng bùn, vội vàng thôi động dù Thất Thải, từ trong bảo dù bay ra điềm lành rực rỡ, như từng chuôi nhuyễn kiếm chặt đứt lực lượng của Âm Dương La Bàn.

Nhưng tốc độ của Tần Tang còn nhanh hơn, không chờ hắn tránh thoát hấp lực của Âm Dương La Bàn đã đến gần.

-Hô!

Tần Tang lập lại chiêu cũ, Thiên Độc Sa lại xuất hiện, chưởng khí phủ đầu chụp xuống.

Áo bào thanh niên tận mắt nhìn thấy mặt thẹo nam tử chết vì Thiên Độc Sa nên nhất thời mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, vội vàng lại giơ lên dù Thất Thải chống cự lại Thiên Độc Sa.

Hai lực lượng pháp khí đụng nhau, chướng khí và thất thải quang mang nhìn như đang triệt tiêu lẫn nhau nhưng thật ra thực lực của Tần Tang lại mạnh hơn áo bào thanh niên, quang mang của dù Thất Thải nhanh chóng ảm đạm.

Tiếp theo, Tần Tang đột nhiên thu hồi Thiên Độc Sa, Ô Mộc Kiếm bay đến tiếp sức, thừa lúc quang mang của dù Thất Thải đang ảm đạm từ một góc độ cực kỳ xảo trá đâm xuyên qua dù Thất Thải.

Mà trong cùng lúc đó, Tần Tang bị Vu Đại Nhạc đánh lén.

Tần Tang có Cửu Long Thiên Liễn Phù, Vu Đại Nhạc căn bản không thể chạy trốn, trong lòng hắn cũng rõ ràng điểm này nên khi nhìn thấy Tần Tang giao thủ cùng áo bào thanh niên liền ở trong tối thôi động gương đồng bát giác.

Một cột sáng màu đồng cổ như thiểm điện đánh về phía hậu tâm của Tần Tang.

-Xèo!

Tần Tang dường như có mắt ở phía sau, Vu Đại Nhạc mới vừa ra tay Cửu Long Thiên Liễn Phù liền dẫn hắn tránh ra.

Lực lượng của gương đồng mặc dù nhanh nhưng lại chỉ có thể đánh vào tàn ảnh.

Vu Đại Nhạc mặt xám như tro, thực lực sai biệt chỉ là phụ, quan trọng là tốc độ của Tần Tang khiến cho người ta quá tuyệt vọng.

Mắt thấy Ô Mộc Kiếm sắp chặt được đầu của áo bào thanh niên đột nhiên trong lòng Tần Tang hơi động, tại thời khắc cuối cùng lệnh Ô Mộc Kiếm nghiêng một cái tránh đi chỗ hiểm đâm vào ngực trái của áo bào thanh niên.

-Phốc!

Áo bào thanh niên hét thảm một tiếng, nhưng tiếng kêu đột nhiên ngưng bặt, chỉ vì Thiên Độc Sa lại lần nữa xuất hiện, độc chướng chi khí thừa cơ đột phá ngăn cản của dù Thất Thải.

Bị độc chướng gặm nhấm, thân thể của áo bào thanh niên cứng đờ, Tần Tang lóe lên một cái lướt đến trước mặt hắn ngón tay liên tục điểm, nhanh chóng đánh ra mấy đạo cấm chế phong tỏa khí hải cùng kinh mạch của hắn, bắt sống hắn.

Tay Tần Tang nắm lấy cổ của áo bào thanh niên đem hắn nhét tạm xuống mặt đất, xoay mình thấy bóng lưng hốt hoảng chạy thục mạng của Vu Đại Nhạc liền nhanh chóng truy đuổi.

Không cần vận động Cửu Long Thiên Liễn Phù thì tốc độ của Tần Tang vẫn nhanh hơn Vu Đại Nhạc.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn,lúc Tần Tang sắp đuổi được Vu Đại Nhạc thì hắn đột nhiên quay đầu vung tay đánh ra vô số linh phù.

Tần Tang sớm dự đoán trước nhanh chóng ngừng lại, đánh rơi công kích của Vu Đại Nhạc xong lại tiếp tục đuổi theo.

Lúc này đồng bọn của Vu Đại Nhạc một tên bị giết, một tên bị bắt sống, Tần Tang hoàn toàn không cần sốt ruột mạo hiểm mà giống như mèo vờn chuột, khiến cho Vu Đại Nhạc tiêu hao hết tất cả thủ đoạn.

Vu Đại Nhạc cũng là tên cứng đầu, pháp khí đều bị Tần Tang phá hủy, linh lực cũng sắp cạn kiệt, từ đầu đến cuối cũng không thể gây thương tổn cho Tần Tang, vốn liếng của hắn đã bị hao hết nhưng vẫn không nói ra câu ăn năn cầu xin tha thứ.

Tần Tang cũng không có ý muốn chiêu hàng.

Sư huynh đệ hai người, lúc bắt đầu Vu Đại Nhạc nói câu nói kia đã hoàn toàn chấm hết.

Sau cùng, khí hải của Vu Đại Nhạc đau nhói hắn vẫn cắn răng kiên trì, tay lại cho vào Túi Giới Tử lại đột nhiên giật mình.

Bên trong... hết rồi!

Vu Đại Nhạc đau thương cười một tiếng, tay phải ngưng tụ một tia linh lực còn sót lại, mạnh mẽ chụp vào mi tâm mình.

Lúc này, Tần Tang từ đầu đến cuối vẫn chưa dùng hết toàn lực, lại lần nữa vận dụng Cửu Long Thiên Liễn Phù một phát bắt được tay của Vu Đại Nhạc, tay trái nhẹ nhàng chặt xuống ót hắn, đánh choáng Vu Đại Nhạc sau đó cũng phong bế luôn khí hải của hắn.
Bình Luận (0)
Comment