Chương 477: Người đàn ông cường tráng
Chương 477: Người đàn ông cường tráng
Ba thanh linh kiếm này chính là chiếm được từ ba người Vu Đại Nhạc, đều là pháp khí cực phẩm, nhưng cũng có mạnh có yếu, trong đó chuôi linh kiếm pháp khí cực phẩm của nam tử mặt sẹo cũng coi như là tốt nhất.
Tần Tang có Ô Mộc Kiếm, tạm thời không cần những linh kiếm này, nên đã định lấy ra trao đổi từ sớm.
Vị lão giả trước mặt này, mỗi khi thạch đảo khai trương thì sẽ tổ chức một số người, triệu tập bí thị trong âm thầm, người này có mấy phần thủ đoạn, bí thị hắn lập nên danh tiếng rất không tệ.
Muốn tham gia bí thị, hoặc là được lão giả chủ động mời, hoặc là phải thể hiện ra đủ 'Thực lực', nhận được sự đồng ý của lão giả.
Tần Tang được Bồ quản sự chỉ điểm mới biết thân phận của người này, tìm tới cửa.
-Những thứ này có thể đủ chưa?
Tần Tang mỉm cười hỏi.
Thấy Tần Tang thoáng cái lấy ra ba món pháp khí cực phẩm, ánh mắt đục ngầu của lão giả sáng lên, lập tức liền nói:
-Đủ rồi! Đủ rồi! Đạo hữu cầm lấy ngọc bội này. . .
Lão giả đưa cho hắn một cái ngọc bội.
-Hiện tại hội đấu giá chưa bắt đầu, người không đủ, lão hủ quyết định bí thị lần này chờ sau khi kết thúc hội đấu giá sẽ mở ra. Địa điểm tổ chức vẫn chưa xác định, chờ hội đấu giá kết thúc, đạo hữu ở lại thạch đảo thêm một ngày, đến lúc đó dùng linh lực kích hoạt cấm chế trong ngọc bội sẽ nhận được chỉ dẫn.
Lão giả tỉ mỉ giới thiệu cho Tần Tang cách dùng ngọc bội.
-Đa tạ đạo hữu.
Tần Tang thu lại ngọc bội, từ biệt lão giả rời khỏi nhà đá.
Sau khi kiên nhẫn đi dạo một vòng, chỉ thu được hai vật cấp bậc không cao, là pháp khí có tác dụng đặc thù, Tần Tang liền hết hứng thú, thuê một căn phòng yên tĩnh trên đảo.
Ba ngày thoáng cái đã qua.
Màn đêm buông xuống, Tần Tang chợt mở mắt ra, đẩy cửa đi ra ngoài.
Toà cao ốc giữa thạch đảo đèn đuốc sáng trưng, trước cửa đã tụ tập nhiều tu tiên giả, buổi đấu giá sắp bắt đầu!
Tần Tang đeo chiếc mặt nạ vào.
Chiếc mặt nạ này giống như được chạm khắc từ một mảnh vỏ cây lâu năm, hơn nữa chạm trổ vô cùng thô ráp, thảm thương đến không nỡ nhìn, nhưng lại là một món pháp khí trung phẩm, khả năng duy nhất chính là ngăn cản tầm nhìn và thần thức, một khi bị dòm ngó, Tần Tang sẽ có thể phát giác ngay lập tức.
Lại nhìn những người ở trước cao lầu, đa số đều ăn mặc gần giống với Tần Tang, hoặc là khoác áo choàng, đeo mặt nạ, hoặc là dứt khoát khoác lên mình một bộ áo choàng dày cộp, che chắn toàn thân cực kỳ kín đáo.
Cho dù không đeo gì, để lộ rõ khuôn mặt, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng những kẻ huênh hoang, ảo ảnh ở Tu Tiên Giới, dùng pháp khí hoặc là pháp chú để mô phỏng cũng không phải là số ít.
Suy cho cùng, Âm Sơn Quan chỉ bảo đảm bên trên đảo đá tuyệt đối an toàn.
Sau khi đeo mặt nạ lên, Tần Tang nhìn chăm chú vào một khoảng trống, khẽ cúi đầu, đi đến trước cửa ra vào.
Có vài vị tu sĩ Luyện Khí kỳ đứng ở lối ra vào, đừng chỉ nhìn vào Luyện Khí kỳ, những người đến tham gia hội đấu giá không dám chậm chạp nán lại với họ chút nào, bởi vì họ đang mặc trên người một loại đạo bào có thêu lên bản thu nhỏ của thành trì Âm Sơn Quan, tượng trưng cho họ là đệ tử dưới trướng Thành chủ Âm Sơn Quan.
Họ đang kiểm tra lệnh bài của các tu sĩ, những người không có lệnh bài trên tay thì không có tư cách đi vào.
Lệnh bài của Tần Tang là do quản sự Bồ đưa, cũng không đi tìm hiểu làm thế nào để có được tư cách, chẳng qua nghĩ đến chỉ cần là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hẳn là sẽ không quá khó khăn.
Giao lệnh bài cho thủ vệ, sau khi nhận được sự cho phép, Tần Tang đang muốn cất bước đi vào, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người bên cạnh, bỗng nhiên bước chân có chút khựng lại, nét mặt dưới lớp mặt nạ có hơi kinh ngạc.
-Tiểu huynh đệ giúp ta nhìn thử xem, tấm lệnh bài này có phải là thật không?
Một thân hình khôi ngô, ước chừng vị tu sĩ này cao hơn Tần Tang một cái đầu, đang cầm lệnh bài, giọng điệu có hơi vội vàng, hỏi thăm vài đệ tử thủ vệ.
Lệnh bài mà bàn tay to lớn của hắn đang cầm giống như một món đồ chơi, người này đội một chiếc áo choàng có hình dáng giống như pháp khí trên đầu, mơ hồ còn có một luồng sương dày đặc di chuyển vờn quanh bên trên đầu hắn, cộng thêm dáng người cao lớn của hắn, đã làm che khuất hào quang của Dạ Minh Châu được khảm nạm trên cao lầu, Tần Tang lại vừa vặn đứng ở ngay bóng của hắn.
Nghe giọng điệu hẳn là một tu sĩ nam.
Nhìn dáng người này, cũng sẽ không có người phụ nữ nào cao lớn như vậy chứ?
Tần Tang đưa tay nhận lấy lệnh bài của mình, ung dung thản nhiên mà dùng dư quang dò xét người đàn ông cường tráng.
Người này không hề che giấu hơi thở, rất dễ dàng nhận ra được tu vi của sơ kỳ Trúc Cơ, đương nhiên không loại trừ cố tình yếu đuối cho mọi người xem.
Tầm vóc cường tráng như thế, giống như một con gấu chó, trong những người tu tiên cũng không gặp được nhiều, may mà đạo bào trên người hắn hẳn là có thể tùy ý biến hóa, nếu không cũng sẽ bị nứt vỡ.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy người này, Tần Tang lại mơ hồ có cảm giác quen thuộc, không khỏi âm thầm khó hiểu.
Tần Tang đã gặp qua không ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hồi tưởng lại một phen, không nhớ rõ có một người như thế, không biết loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ này từ đâu mà tới.
-Tiền bối, lệnh bài của người là thật, mời vào!
Đệ tử thủ vệ kiểm tra lệnh bài xong, cung kính mời người đàn ông cường tráng đi vào.
Người đàn ông cường tráng tựa như thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói lời cảm ơn, bước nhanh đi vào trong.
Tần Tang không nhanh không chậm đi vào bên trong, nghĩ mãi không ra là đã gặp qua người này lúc nào, nên cũng không còn xoắn xuýt.